[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 17




Tiết trời trên Thiên giới dần xế chiều, nắng vàng đổ bóng trên những toà cung điện gốm sứ lộng lẫy và nguy nga. Bình thường cảnh tượng trên Thiên giới đầy mơ mộng huyền ảo, khi hoàng hôn gần buông lại khiến nơi đây dường như lạc vào dải ngân hà, tràn một sắc tím nhẹ lung linh.

Hai tiên nữ đi song song nhau, người khí chất dịu dàng, người thì phong thái mạnh mẽ. Những cung nữ hạ nhân đi qua đều phải hành lễ rồi ngước nhìn kín đáo, không thể nào không để ý để nhan sắc hạng cực phẩm của họ, vẻ đẹp khiến người đã là tiên, cũng phải thốt lên hai chữ "tiên nữ". Khuôn mặt ôn nhu, nhẹ nhàng đằm thắm như một cây liễu, hay mặc xiêm y màu lục bảo, mái tóc nàng búi cao gọn gàng lộ ra cái cổ cao ngần trắng mướt, ngũ quan diễm lệ, ánh mắt cùng hàng mi dài hay khép hờ, nàng là công chúa Độc Mộc.

Người kia có mái tóc trắng như tuyết hay cột cao, hay mang trang sức màu đồng, nét đẹp hoang dã có chút nổi bật, đồng tử nàng ta đỏ như hồng ngọc. Nàng thẳng vai, từng bước đi đều mạnh mẽ, nhìn qua một cái liền biết là Thú tộc, tuy vậy lại khoác lên mình một tấm lụa trắng, khiến nàng ta lại thêm một chút thanh thoát, xinh đẹp rạng ngời, chủ nhân Thú tộc, Đế Cơ Sư Tử.

Thiên Cung thắp nến và minh châu khắp lối đi của cung điện.

Kì thực Song Tử không an tâm để Sư Tử đơn côi theo đuổi nam nhân như vậy, nên nàng mới lẽo đẽo theo sau Sư Tử đến điện chính. Sư Tử thì lo lắng đến mặt mũi đầy bất an, nhìn qua còn tưởng nàng ta sắp ra chiến trận. Song Tử ở bên cạnh liên tục trấn an.

-"Một lúc nữa là gặp rồi, cô bình tĩnh đi."

-"Ta biết rồi..."

Vài bước chân nữa là đến cổng lớn điện chính, thì bỗng có người gọi Song Tử, giọng hắn rất quen.

-"Tiểu Song?"

-"Ân? Thiên Bình? Người làm gì ở đây?"

-"Ta đến gặp bạn của ta."

Thiên Bình đi lên từ đằng sau, hôm nay hắn nho nhã hơn thường ngày, xiêm y màu chàm khiến hắn nhìn cũng ấm áp hơn mấy phần, Thiên Bình làm Song Tử thấy lạ. Hắn bình thường nhìn rất phong lưu, ăn mặc cũng đủ kiểu, tiện cho hắn đi đây đi đó, hắn không thích y phục lườm thườm. Nhìn hắn một lát, Song Tử cảm thán, nhân gian có câu, người đẹp vì lụa, nhưng cha nuôi của nàng, đúng là lụa phải đẹp vì người, hắn mặc y phục nào nàng thấy hắn cũng anh tuấn cả. Bởi thế, đám tiểu tiên nữ mê mẩn hắn, dăm ba bữa lại có mấy người đến làm phiền nàng vì hắn.

-"Nhìn ta xấu lắm sao Song Song?"

-"Không có, hôm nay người rất đẹp."

Thiên Bình mỉm cười hài lòng, hắn vừa tính hỏi là Song Tử sao hôm nay lại lên đây chầu, thì nàng áp sát, nhìn vào lồng ngực hắn.

Thiên Bình bỗng đơ ra một lát, rồi nhẹ lùi ra sau một bước, biểu cảm vẫn bình thản, nhưng ánh mắt hắn lại trở nên chút kì lạ.

Song Tử lại tiến lên, chộp lấy vạt áo hắn chỉnh chuốt lại cho ngay thẳng, miệng nàng khẽ trách.

-"Người đừng động, để con chỉnh xiêm y."

Thiên Bình thở nhẹ ra một tiếng, lồng ngực hắn nhẹ nhàng xẹp xuống để Song Tử không chú ý. Thì ra nàng chỉ chỉnh y phục cho hắn, chỉ là khi nàng đột nhiên tiến tới, khuôn mặt thanh khiết đó bỗng làm lòng hắn như nổi vài cơn sóng. Nguy hiểm thật, con gái nuôi hắn đã lớn còn xinh đẹp thế này, Thiên Bình có một chút xao động.

-"Nhưng người nói con mới nhớ, bạn của người là ai vậy, Thiên Bình?"

-"À, hắn đó hả? Hôm nay tiện hắn lên nhận bổng lộc khen thưởng, ta hẹn hắn cùng đi ăn một bữa."

Nghe đến đó, hai khuôn mặt mỹ miều đều cùng lúc ngẩng lên, nhất là Sư Tử, nàng ta mở to cặp mắt. Song Tử há nhẹ miệng nhỏ, nàng tiện tay giật giật áo Thiên Bình, nàng hỏi hắn.

-"Bạn của người... đừng nói là Dương Mã Linh Chi Đế?"

-"Là hắn."

Tưởng xa vạn trượng, ai ngờ lại ngay trước mắt. Song Tử đập tay, ân, sao nàng lại không nhớ, tính ra hồi nàng còn bé nàng từng thấy một người đàn ông tuấn tú có vóc dáng y như Thiên Bình hay tìm hắn cùng đi uống rượu, còn hay trêu ghẹo nàng là một tiểu cô nương xinh xắn. Chỉ là khi nàng lớn thì không chung phủ với Thiên Bình nữa, nên cũng không còn nhớ vị thúc thúc ấy nữa.

-"Đang nói ta sao?"

Giọng nói trầm ấm quen thuộc trong kí ức Sư Tử vang lên, nàng vội quay đầu, mái tóc đung đưa, vài lọn tóc theo cơn gió lướt qua mặt nàng. Nhân Mã như bước ra từ trong nỗi nhớ nhung của nàng, hắn ung dung một màu y phục màu xám, nhẹ nhàng tiến lại gần nàng.

Chỉ là một lần gặp gỡ, sao nàng lại có thể nhớ như in khuôn mặt của hắn?

Chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi đi cùng nhau, sao trong lòng lại muốn thời gian như dừng lại?

Nếu đây không phải là thích, thì Sư Tử không thể nào có thể biết được, cảm giác bức bối trong trái tim này của nàng... rốt cuộc là gì?

-"Bái kiến Nhị hoàng tử, Dương Mã Linh Chi Đế, Đế cơ thú tộc, Độc Mộc công chúa."

Cổng lớn điện chính mở ra, quan chính điện hô to, chúng tiên ùa ra, đồng loạt cúi chào.

***

Thiên Đế cũng yêu thích náo nhiệt, người trọng người tài, nên tiên tử nào lập công càng lớn, người lại càng thưởng lớn. Chung quy cũng một phần vì năm đó sơ suất chểnh mảng trong quân ngũ, Thiên giới lâm nguy, nên giờ người muốn, phải trấn thủ càng nhiều người tài càng tốt. Để đến lúc cần, ắt còn kẻ này kẻ kia.

-"Nhân Mã, người lại lập công, sao ngoài những lúc ấy, bổn toạ không bao giờ thấy ngươi?"

-"Thiên Đế cao cao tại thượng, khi nào người cần, Dương Mã Linh Chi Đế luôn sẵn sàng xuất quân vì người."

Thiên Đế hài lòng gật đầu, người cười rất vui vẻ, phải, người tài thì tài ở đâu có lẽ cũng có, chỉ là có quy thuận người hay không, người mới trọng dụng. Thiên Đế quay sang nhìn vị Đế Cơ còn non nớt mới nhậm chức thay cho người cha già yếu, ánh mắt dần hiện lên những tia thăm dò.

-"Đế Cơ Thú tộc trẻ tuổi nhưng cũng rất giỏi giang, ngươi muốn gì, bổn toạ thưởng."

Đuôi mắt Thiên Đế khẽ híp, không hề che giấu ẩn ý. Đó thực ra không phải muốn hỏi nàng muốn thưởng gì, mà muốn hỏi lòng nàng đang hướng về đâu. 

Nhân Mã ngay lập tức nhận ra ý đồ của người, hắn quay đầu nhìn Sư Tử, hắn sợ Sư Tử còn nhỏ tuổi ngây thơ không hiểu mà trả lời bậy bạ, sau này ắt sẽ rước họa vào thân. Vì Thiên Đế không thích những kẻ chỉ vì vu lợi mà không quy thuận triều chính, nếu Sư Tử trả lời sai, sau này chắc chắn sẽ bị người ghét bỏ, không chỉ mình nàng, mà cả tộc nhân thú cũng bị liên lụy. 

Nhân Mã hắn đoán đúng một vế, rằng Sử Tử đúng là nhỏ tuổi ngây thơ, nhưng hắn vốn không hiểu rõ về nàng.

Sư Tử được nuôi dạy là một trữ quân chân chính, còn là một tiểu nữ hiệp anh dũng vô song, tùy không khéo léo như những nữ nhân bình thường, nhưng chắc chắn không thua thiệt bất kì nam nhân nào cả. Bản tính nàng nghĩa khí, Thiên giới một tay che chở tộc của nàng, tất nhiên nàng cũng phải hết lòng báo đáp.

-"Thần nữ là một người may mắn, được sinh ra khi khí vượng hai giới hòa bình, con dân muôn nơi hạnh phúc ấm no, cha mẹ thần chưa bao giờ để thần thiếu ăn thiếu mặc, vậy nên đối với thần, đó đã là phần thưởng lớn nhất rồi. Thần bây giờ có lẽ chỉ có một chút mong ước nhỏ nhoi, có lẽ là được phụng sự cho Thiên giới, phụng sự cho tộc của thần."

-"Hahahaha, được, được, nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, thưởng cho tiểu Đế cơ vài rương châu báu."

Nhân Mã không che giấu biểu cảm đầy bất ngờ, tiểu Đế cơ này vậy mà xem ra đã có tính toán. Nhưng nhìn khuôn mặt nàng ta đều đầy vẻ hồn nhiên ngây thơ, rốt cuộc, đó liệu là tính toán của nàng hay bản chất nàng đã là một cô nương có tính cách như vậy? 

Nhân Mã quay mặt đi để không ai thấy được vẻ mặt của hắn lúc này, ...chắc là cũng cảm thấy có chút thú vị?

Không chỉ mỗi Nhân Mã, ngay cả công chúa Song Tử đứng kế bên còn không khép lại được khuôn môi nhỏ nhắn. Ân, đó giờ Sư Tử miệng nhanh hơn não, sao hôm nay mồm mép lại khéo léo thế kia?

Thiên Đế chỉ ở lại uống một cốc rượu vui rồi lại trở về nghỉ ngơi, để lại chúng tiên cứ quây quần lấy Sư Tử không buông.

Dù sao so với Dương Mã Linh Chi Đế, nếu có việc gì cần nhờ vả tiểu Đế cơ Thú tộc chắc vẫn hữu ích hơn.

Hết người này đến người kia mời rượu, khiến Song Tử đứng cùng Thiên Bình ở ngoài muốn chen vào cũng không được. Trời cũng đã muộn, Song Tử vốn là muốn chờ Sư Tử theo đuổi được Nhân Mã mới an tâm rời đi, nhưng chưa đứng lại được bao lâu, nàng lại bị Thiên Bình nhẹ nhàng xách đi.

-"Ân, người thả con ra đi!"

-"Song Song về ngủ sớm đi, trẻ nhỏ không được thức muộn."

-"Ai nhỏ? Người xem, con lớn chừng này rồi người còn thấy con nhỏ? Con không thấy nhỏ, mà thấy người già rồi nên nhìn con thành còn nhỏ!!!"

Thiên Bình chậc lưỡi, hắn có thêm mười cái miệng cũng không cãi lại Song Tử. Nhưng Thiên Bình biết ý đồ của nàng, vì vốn Song Tử không bao giờ thích những chỗ ồn ào dễ gây chú ý, hắn cũng để ý đến Sư Tử, có chuyện gì ở thế giới này mà hắn không biết đâu. Vậy nên để dỗ dành Song Tử, Thiên Bình hứa hẹn với nàng, rằng lát nữa sẽ cho Nhân Mã Sư Tử gặp nhau, rồi hôm sau có chuyện gì sẽ nói với nàng.

-"Người hứa với con rồi đấy nhé?"

-"Ta biết rồi mà."

Song Tử đưa ngón tay út từ bàn tay mảnh khảnh lên, ánh mắt nàng trong bóng đêm mờ ảo ở Thiên giới khẽ lung linh nhẹ nhàng. Ngoắc ngón út với nhau để giữ lời hứa là một tập tục ở nhân gian, việc Song Tử đột ngột làm một thói quen lúc nhỏ khiến hắn nhớ về sáu vạn năm trước, khi Song Tử chỉ mới là một tiểu cô nương mười mấy tuổi.

Chiến tranh qua đi, Thiên Bình liên tục được điều đi hết nơi này đến nơi khác để khôi phục các đền điện bị phá nát. Khi ấy, hắn rất bận rộn, có những đêm không về được nhà, còn nếu về được thì cũng về rất muộn. Vậy mà hôm nào về đến cửa, đều thấy tiểu Song Song cùng a hoàn của nàng đang đợi hắn, Song Tử còn nhỏ nhưng rất nhạy cảm, dù đang ngủ gật trên bàn cũng nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nàng khẽ ngẩng đầu, dụi mắt mơ màng.

Cũng là lần đầu tiên kể từ khi mẹ Thiên Bình mất, hắn cảm nhận được tình thân.

Có một cô gái nhỏ đang đợi hắn về.

Thiên Bình vừa thấy thương vừa thấy buồn cười, hắn bế Song Tử dỗ nàng đi ngủ. Tiểu Song Song vậy mà dựa vào vai hắn ngủ rất ngoan ngoãn, khi đặt nàng trên giường, toan bỏ đi thì bị bàn tay trẻ con giữ lại.

-"Bao giờ người được về sớm?"

-"...Sắp rồi, tiểu Song."

-"Vậy khi nào được về sớm, phải nhớ cùng ăn cơm với con nhé?"

-"Được."

-"...Người hứa nhé?"

Thiên Bình mỉm cười dịu dàng gật đầu, hắn đưa ngón tay út lên, dạy cho tiểu Song đó là một tục lệ giữ lời hứa ở nhân gian. Tiểu Song Tử gật gù rồi ngoắc ngón út với hắn, xong nàng mới chịu đi ngủ, trên khuôn mặt nhỏ trắng hồng còn có chút thỏa mãn.

Giờ trước mặt hắn, không còn là tiểu Song Tử nữa, nàng... đã lớn rồi.

Nhưng Song Tử vẫn là Song Tử, vẫn là tiểu cô nương quan trọng nhất của hắn.

Thiên Bình đưa ngón tay út lên, ngoắc với ngón út của nàng. Lúc này, Song Tử với quay lưng đi về, dáng vẻ còn rất vui vẻ hưng phấn, nàng đung đưa những ngón tay. 

Dù không thấy được khuôn mặt nàng, nhưng Thiên Bình đoán bây giờ chắc nàng cũng có khuôn mặt thỏa mãn đó, y như lúc còn bé.

-"Chỉ cần là lời hứa với con, dù cho có là việc gì, ta cũng sẽ chu toàn cho con."

Gió thổi khiến cây rao xào xạc, Thiên Bình đứng đó dáng vẻ ưu tú, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, dõi theo nàng thiếu nữ áo xanh dần đi xa khỏi tầm mắt.