[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 16




Một buổi chiều nọ, nhân lúc khí trên Thiên giới trong lành, Độc Mộc Song Tử tranh thủ dạo quanh các khu thái quyển để lấy thảo dược có sương sớm rất tốt để luyện đan dược. Nàng tay trong tay túi lớn túi nhỏ, đằng sau còn có một tiểu a hoàn đi theo, mang theo tâm trạng vui vẻ vì nghĩ rằng có lẽ Mạn Y Chi nàng chờ trổ bông có lẽ đã làm đỏ rực một mảnh vườn.

Ấy vậy mà, trên đường đi lại bắt gặp một con sư tử trắng muốt đang thở thẩn tắm nắng ở thái quyển Chuy Sinh, trong một khắc, Song Tử liền nhận ra đó là ai, nàng gọi.

-"Sư Tử Chi Đế!"

Sư Tử gầm nhẹ một tiếng rồi vươn người một cái liền biến về thành nữ tử tóc trắng thoát tục, nàng chỉnh lại vạt áo rồi ngước mắt nhìn Song Tử, nở một nụ cười quen thuộc.

-"Thật tình cờ."

Song Tử đoán có lẽ nàng ta được triệu lên Thiên Cung để khen thưởng, nàng cũng chưa gặp nàng ta lần nào sau khi tộc nàng ta gặp chuyện. Nên Song Tử nhìn Sư Tử từ trên xuống dưới một lượt, quan tâm hỏi han.

-"Ta nghe nói con ma thú ấy rất ngang tàng, cô có bị làm sao không? Nếu có thì nói với ta, ta sẽ chữa trị cho cô."

-"Không sao, ta thực sự còn vô cùng khỏe mạnh."

Sư Tử khẳng khái giơ hai tay thành nắm đấm hướng lên trời, còn vỗ vỗ vài cái ý cho Song Tử lại sờ một cái cho chắc chắn. Song Tử cũng lại gần rồi nắn một cái, cảm giác rắn chắc vẫn y như cũ, Song Tử mới thở nhẹ một hơi. Nhưng sau khi lo lắng chuyện chính, Song Tử sực nhớ đến sự việc đang nổi danh Thiên Cung, vội vàng hỏi.

-"Rõ ràng sự việc ngày hôm đó là sao? Cô mau kể ta nghe!"

Phải vậy nàng mới có cái bàn tán với chúng tiên, nhất là Mệnh Thiên Quân, hắn cũng đang hóng hớt lắm. Vì nghe bảo Dương Mã Linh Chi Đế một vạn năm rồi mới có tin tức, ai ai cũng nghe ngóng về hắn, vì mỗi lần hắn xuất hiện thì sẽ lại lập chiến công, danh tiếng vang xa không ai là không biết.

-"Aigu, mấy người toàn là những người nhiều chuyện."

Sư Tử trách một tiếng, xong lại bỗng dưng ngơ ra, ánh mắt chớp chớp nhìn về đằng xa, hồn lại như bị ai bắt mất. Song Tử cũng nhìn theo hướng nàng ta nhìn, nhưng lại chỉ thấy mấy bóng cây Tẫn Bì to lớn. Rồi nàng lại nhìn sang Sư Tử, nàng ta vậy mà lại trở về bộ dạng lúc nãy vừa gặp, biểu cảm ngây ngốc, mặt thẫn thờ. Song Tử nhíu mày liễu nghi ngờ, vốn dĩ cả hai cũng thân thiết đã lâu, có chuyện gì đáng lẽ Sư Tử phải tìm nàng ta kể trước, chứ không phải lặng lẽ rồi trở nên kì lạ thế này...

"Khoan đã, có lẽ nào...?"

Đừng nói với nàng là Sư Tử bị dáng vẻ của vị Chi Đế thần bí kia làm cho mê mẩn rồi chứ?

-"Này Sư Tử, cô... gặp Dương Mã Linh Chi Đế rồi, vậy nói ta nghe thử, ngài ta là người như thế nào?"

Chỉ nghe đến đó, mắt Sư Tử sáng rực lên như hai đốm lửa, nàng ta vừa nói, vừa thả hồn lơ lửng.

-"Rất soái nha..."

Song Tử nhếch mép, vậy là bị nàng đoán trúng rồi. Sư Tử lại không để tâm đến biểu cảm của Song Tử, nàng tay nắm hai tay lại với nhau, tiếp tục nói:

-"Dương Mã Linh Chi Đế... thật sự rất tuấn tú, khi ta bị con ma thú kia làm cho chật vật, ngài ấy xuất hiện, rồi cứu ta..."

-"Ồ?"

Mặt Sư Tử dần chuyển màu hồng lựu, ngại ngùng dùng hai tay che đi. Song Tử đã ngồi cạnh nàng từ lúc nào, rướn người qua Sư Tử, muốn nhìn mặt nàng ta để chọc ghẹo. Song Tử chọt chọt vào bờ vai của Sư Tử, giọng điệu phới lới trêu đùa.

-"Có phải là thích người ta rồi đúng không?"

Sư Tử không hiểu sao lại lộ ra dáng vẻ e thẹn thường thấy ở những thiếu nữ bình thường kia, nàng khiến Song Tử thực bất ngờ. Song Tử lại quên luôn vì sao hôm nay lại đến thái quyển, nàng thảy hết mấy cái rổ qua cho a hoàn, rồi nhất định phải khiến Sư Tử nói cho ra nhẽ, Song Tử luôn miệng hỏi Sư Tử chuyện ngày hôm đó rốt cuộc là sao? Hai người thu phục con ma thú như thế nào? Rồi Dương Mã Linh Chi Đế sức hút ra sao mà lại khiến mãnh nữ uy dũng Sư Tử nhớ nhung đến vậy? Hỏi một hồi lâu mà Sư Tử vẫn cứ giữ kín miệng không nói, Song Tử ngẫm nghĩ một lát, cũng không phải là không có cách cậy miệng nàng ta, vì Sư Tử là người trọng tình trọng nghĩa, nàng ta không dối gian ai bao giờ, nhất là tỷ muội thân thiết. Chỉ là, Song Tử sợ Dương Mã Linh Chi Đế trong lòng Sư Tử lỡ như quá lớn, thì chẳng phải nàng làm khó nàng ta mất rồi sao?

Vậy mà chần chừ một lúc, Sư Tử mới chầm chậm trả lời.

-"Con Tam Huyền thú đó ra tay rất ác, nó đánh người trong tộc ta bị thương rất nhiều, xong còn chạy xuống nhân gian càn quấy, đã vậy còn rất lợi hại, khi ta chạy đến thì nó đã phá qua nửa một ngôi làng. Ta với nó đánh một trận, ngang tài ngang sức, khi đó ta tính đánh nhanh thắng nhanh, nhưng thành ra sai lầm vì con ma thú đó lại khắc phép thuật. Ta tính biến về chân thân đánh với nó thì bị nó đánh vào một gốc cây. Trong lúc nguy cấp... thì ngài ấy xuất hiện..."

Song Tử chống cằm, tính tình Sư Tử nàng biết rõ, nàng ta thì chỉ có người khác mang ơn chứ ít khi mang ơn người khác. Cũng dễ hiểu thôi khi Sư Tử lại dễ dàng động tâm trước ân nhân như vậy, đã vậy hắn còn là một nam nhân xuất sắc. Dương Mã Linh Chi Đế tuy ít ai bắt gặp, nhưng mỗi lần xuất hiện lại lập chiến công vang danh tam giới, có ai mà không biết đến hắn? Chỉ là, Song Tử lo lắng rằng liệu Sư Tử có đang nhầm lẫn giữa thích, với ái mộ người ta hay không. Thoáng qua chỉ một ánh nhìn, Sư Tử liền đoán được Song Tử đang nghĩ cái gì, nàng vuốt nhẹ đuôi tóc, chầm chậm nói tiếp.

-"Mấy nay ta cũng trằn trọc suy nghĩ, cảm giác này rốt cuộc là gì...?"

Sư Tử bày ra vẻ sầu não, ánh mắt trùng xuống, chống cằm lên cả hai tay. Nàng nhìn ra xa, ngẫm nghĩ một lúc, Song Tử ngồi cạnh cũng kiên nhẫn chờ nàng ta. Bỗng Sư Tử đập tay, quay sang nói với Song Tử.

-"Ta cảm thấy lỡ đâu ngài ấy chính là định mệnh của ta thì sao? Cô nói thử ta nghe, bỗng nhiên rảnh rỗi ta lại nhớ đến y, ta lại nhớ đến dáng vẻ phong trần ấy, rồi ta... cảm thấy rất kì lạ khi nhớ đến khuôn mặt y... nhìn ta..."

Ân? Song Tử cũng đã bao giờ trải qua ái tình bao giờ, sao nàng có thể trả lời được cơ chứ? Nhưng mà biểu hiện của Sư Tử không phải kiểu ái môi bình thường, biết đâu, tơ tình của nàng ta bắt đầu xuất hiện rồi?

-"Chiều nay cô lên nhận bổng lộc, dù sao cũng sẽ gặp y, chi bằng lên đó dò la tin tức xem y đã lập thê thất chưa, rồi hỏi lai lịch, hỏi về y nhiều hơn?"

Sư Tử khẽ gật đầu, nàng cũng tính vậy.

Chỉ là nàng sợ, Thiên giới rộng lớn đến vậy, ấy mà chẳng có mấy ai biết về tung tích y, nàng lại càng không biết, liệu nàng sẽ có cơ hội sao?

Nhưng nhân duyên có duy nhất một lần trong cõi tiên dài vô tận, Thiên giới chính vì rộng lớn đến vậy, trong nhiều tiên tử đến vậy, mà tâm nàng bỗng bị hắn làm cho để tâm. Vậy nên, dù có phải đuổi theo hắn đến một nơi xa xôi, Sư Tử cũng quyết phải làm rõ lòng mình.

Nếu chỉ là ái mộ, có lẽ lòng nàng đã không day dứt đến thế.