[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 2




Bầu trời Thiên giới nhanh chóng chuyển tối.

Lễ hội cuối cùng cũng đã bắt đầu, tiệt mục khai lễ là một bài múa truyền thống của các tiểu tiên nga, năm nay y phục thì do chính tay Hỏa Phượng Chi Đế bồi vào một dải lụa nên các động tác bỗng trở nên rất thoát tục, càng đẹp mắt hơn. Thiên Đế ngồi trên vương ngai cũng gật gù hài lòng, chúng tiên tham dự cũng vô cùng thích thú mà xì xầm, bán tán rất ồn ào.

Múa gần nửa bài rồi thì mới thấy Bạch Hồ Chi Đế, Kim Ngưu một thân áo trắng khẽ men theo lối sảnh vắng hoe, thấp thỏm đi vào. Đến bàn của mình thì nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt tội lỗi ngước lên nhìn người bên cạnh, Bạch Dương đang lườm nàng quýt cả mắt. Cười xuề xòa rồi Kim Ngưu lấy trong túi ra một gói bánh, đẩy qua bàn Bạch Dương, mồm miệng nhanh nhảu: -"Bạch Dương, cô đừng giận ta nữa, ta mang bánh thạch cho cô nè. Do ban nãy giữa đường ta gặp một bà lão..."

Chưa nói hết câu, Bạch Dương giật vội gói bánh, ánh mắt đã bớt đáng sợ hơn, tuy nhiên khi mở lời giọng nói lại có chút quở trách: -"Cô cũng thật là, bạn bè tốt của nhau mà lễ hội ta tận tâm chuẩn bị lại đến trễ cơ chứ, lại có kiếm cớ..."

Kim Ngưu khuôn mặt giả bộ tỏ vẻ đáng thương, năn nỉ: -"Nhưng bà lão đó thực sự đáng thương... với lại, miễn là ta không đến trễ lúc cô biểu diễn là được."

Bạch Dương bóc gói bánh thạch được Kim Ngưu làm rất tỉ mỉ, cảm thấy cũng nguôi giận. Cũng bèn lấy trong tay áo một bình rượu dúi vào tay Kim Ngưu, bảo: -"Cho cô chút rượu ngon, động nhà ta tích ủ mấy năm mới có được đấy!"

Kim Ngưu phấn khích reo lên, bắt đầu đổ rượu ra chén, ngoan ngoãn thưởng thức rồi nhìn sang Bạch Dương khen ngon. Uống được một lúc thì Kim Ngưu bắt đầu đảo mắt đi xung quanh, quả là Bạch Dương chuẩn bị lễ hội rất tốt, điện Biểu Trầm được trang trí rất đẹp mắt mà không quá phô trương, xung quanh được thắp lửa rồi rải hoa rất thơm, các bàn tiệc được sắp xếp ngồi rất thuận mắt, dưới sâu khấu còn được lửa của Bạch Dương thắp lên bập bùng như những cánh hoa rơi xuống, quả thật rất đẹp!

Ơ, mà nhìn đi nhìn ra thì vẫn thấy thiếu thiếu...

Kim Ngưu chợt nhận ra, đập tay rồi quay mặt sang hỏi Bạch Dương: -"Ô đúng rồi, Mệnh Thiên Quân, hắn đâu rồi?"

Động tác của Bạch Dương ngừng hẳn lại, nàng ta vừa nói vừa quay mặt nhìn Độc Nữ công chúa đang thong dong uống trà đang ngồi phía đối diện: -"Hắn chọc nhầm người, chắc giờ đang ở nhà xí..."

Kim Ngưu nhíu mặt đau đớn, Mệnh Thiên Quân à, ngươi phải cố gắng lên đấy nhé!

Được một lúc thì Bạch Dương đứng dậy, phủi phủi vạt váy, chiếc váy đỏ mà hôm nay nàng ta mặc được dệt từ chiếc lông của mẹ nàng là Phượng Hoàng Cổ, nên luôn có những họa tiết rất đặc biệt nhưng không quá cầu kì, Kim Ngưu rất thích cái váy đỏ của nàng ta, cũng chỉ có dịp đặc biệt mới được chiêm ngưỡng. Bạch Dương bước xuống dưới sảnh, song song bên cạnh có Thiên Yết, Hải Nữ Chi Đế, cả hai cùng lúc hành lễ với Thiên Đế, mọi người ồ lên, cả hai vị nữ tiên Chi Đế biểu diễn chính ngày hôm nay, đều là mỹ nhân lẫy lừng khắp chốn đã nghe danh từ lâu, bây giờ mới thấy mặt. 

Thiên Đế gật đầu, Hỏa Phượng Chi Đế và Hải Nữ Chi Đế quay mặt lại với nhau. Cả hai bắt đầu dùng phép thuật tạo ra một luồng lửa và một luồng nước đan xen với nhau, uốn mình bay lên trần chính điện, tạo nên một bầu trời sao liên kết với nhau, tỏa sáng lấp lánh, lúc này Bạch Dương đã dập tắt hết các đốm lửa được thắp ở điện. Điều này khiến những ngôi sao của Bạch Dương và Thiên Yết trở nên lung linh hơn bao giờ hết. Đây là một loại phép thuật rất đặc biệt khi nước và lửa kết hợp với nhau, vì tương truyền, lửa và nước chính là hai cực đối lập của thế giới, chính vì vậy khi kết hợp lại chắc chắn sẽ rất đặc biệt, biết điều này, Thượng Đế dùng lửa đốt các viên than tạo ra những viên đá lấp lánh, sau đó người thả những viên đá này ra biển, khi mặt trăng bắt đầu hút nước, thủy triều rút thì biến những viên đá trở thành những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời. 

Thiên Đế vỗ tay, cả khán đài bắt đầu ầm ầm hưởng ứng. Bạch Dương và Thiên Yết mỉm cười thỏa mãn, nhưng tiết mục vẫn chưa kết thúc, khi tay của hai nàng chạm vào nhau, những vì sao bắt đầu rã xuống, tách làm những bông hoa lửa, những chiếc lá được kết hợp từ nước, bay lượn lờ khắp điện Biểu Trầm tạo thành một khung cảnh vô cùng đặc sắc.

Kim Ngưu ngồi trên khán đài cũng vươn tay chạm vào những chiếc lá nước thì chúng vội tan thành những giọt nước bé hơn rồi lại kết hợp thành chiếc lá khẽ đung đưa, còn bông hoa lửa của Bạch Dương thì vô cùng an toàn, chỉ cần xòe tay ra thì chắc chắn sẽ có một bông đáp xuống, ánh lửa bập bùng đổi thành các màu khác nhau vô cùng rực rỡ. 

Ở phía đối diện, Song Tử cũng rất bất ngờ, nàng khẽ nở nụ cười kiều diễm ít khi xuất hiện trên khuôn mặt khiến các thần tiên ở đấy phải ngước mặt lên nhìn... Nhưng có vẻ nàng ra tay hơi nặng với Mệnh Thiên Quân, khung cảnh này không phải ngày nào cũng có, không thấy được thì chắc hẳn cũng tiếc nuối lắm!

Bạch Dương và Thiên Yết cúi đầu, khi ấy, riêng Thiên Yết vẫn chưa về chỗ liền, nàng lén liếc mắt về phía hai chiếc bàn được dành riêng cho hại vị Thượng Tôn, và quả nhiên, Lục Cẩn Thượng Tôn, hắn nhìn nàng chằm chằm, điều này khiến nàng có cảm giác, nàng nợ ân tình của hắn cứ có phải nợ thù với hắn đâu mà sao lại nhìn nàng liên tục như vậy chứ?

Nàng phải mau chóng báo đáp hắn thôi...

Khung cảnh tuyệt trần này vẫn liên tục kéo dài đến nửa đêm. 

Thiên Đế rời đi cũng đã lâu, ở điện cũng chẳng còn lại bao nhiêu người, hầu như đều là các tiểu a hoàn đến đây dọn dẹp. Chỉ còn có Bạch Hồ Chi Đề nằm ngả ngón trên bàn tiệc, hai má hồng rực, tay còn mân mê cốc rượu. Hỏa Phượng Chi Đế ở bên cạnh thì khuyên năng cái thứ, cuối cùng vì trễ quá nên đành kéo nàng ta ra về, nhưng đi được nửa đường thì Kim Ngưu đòi tự về điện của nàng ta một mình. Bạch Dương lúc này cũng đã mệt mừ vì tiết mục ban nãy hao tổn rất nhiều pháp lực của nàng, thế nên hỏi Kim Ngưu rằng nàng ta còn nhớ đường về không, thấy nàng gật gật cái đầu nhỏ rồi mới yên tâm rời đi.

Bạch Hồ Chi Đế say khướt, không làm chủ được phép thuật mà lộ ra chín cái đuôi trắng mướt. Vì say quá mà cả đầu óc quay mòng mòng, chẳng thèm để ý chín cái đuôi nữa mà cứ đi lung tung. Thiên Cung rất rộng lớn, nàng ta đi đứng không để ý, thế là lạc. Rõ ràng, rượu của động Tinh Khạch rất mạnh, cũng chứng minh là tửu lượng của phượng hoàng không phải dạng vừa.

Mò mẫm một lúc thì chẳng biết mình đi đâu, chỉ nhớ là tự nhiên chui vào một bụi cây, hình như... thấy Hải Nữ Chi Đế, cùng ai thế kia, à nhớ rồi, Kiều Duyên công chúa, mặt đối mặt, trông rất căng thẳng. Biết sắp có chuyện thú vị nên Kim Ngưu vỗ vào đầu mình mấy cái cho tỉnh rượu, rồi thành tâm núp trong bụi nghe lén.

-"Ngươi, ngươi mau đưa áo của Thượng Tôn cho ta!"

-"Ta không đưa đấy, ngươi tính làm gì ta nào, coi chừng ta cho xuống hồ tắm nữa đấy!"

-"Cô tưởng ta sợ cô hả?"

-"Giờ mau né ra, Hải Nữ ta mệt rồi..."

-"Ta không né, cô mau đưa áo của Lục Cẩn Thượng Tôn cho ta, ta tự mang đi trả cho người!"

Từ đầu đến cuối, Kiều Duyên công chúa đều lên giọng với Thiên Yết, Kim Ngưu núp trong bụi cũng cảm thấy cô công chúa này thật vô lý. Đang suy nghĩ xem có nên ra mặt giúp Thiên Yết không thì bỗng, lại có một lực nhấc nàng khỏi cái bụi, dụi mắt mấy lần mới biết đó là Doãn Cung Thượng Thần, hắn gằn giọng, đôi mắt hững hờ: -"Nửa đêm làm gì trong vườn cây ở cung của ta?"

Bên cạnh có cả Lục Cẩn Thượng Thần, thì ra do hóng hớt mà nàng lạc vào vườn Thượng Quyển ở Đông Nguyệt cung. Bảo Bình vừa thả nàng xuống, Kim Ngưu nâng mặt chỉ qua phía hai người đang náo nhiệt kia, miệng lí nhí: -"Đằng kia... Kiều Duyên công chúa đòi lấy áo của Lục Cẩn Thượng Tôn mang trả cho ngài..."

Xử Nữ thấy được nêu tên thì bước lên, dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, hỏi: -"Ta?"

Kim Ngưu khẽ gật đầu, đầu óc lại bắt đầu mất tỉnh táo mà ngáp mấy cái.

Cả hai vị Thượng Tôn đều di chuyển tầm mắt, quả nhiên có hai bóng hồng ở đó. Kiều Duyên công chúa thấy Xử Nữ thì chột dạ, nhưng nhìn qua Thiên Yết còn thấy nàng ta chột dạ hơn. Thấy Xử Nữ đang bước qua phía mình, Thiên Yết dường như đang nghĩ cách trốn đi, nhưng bị bắt gặp thế này rồi thì không thể trốn được nữa rồi...

Sau khi cúi người hành lễ, Thiên Yết vội muốn lên tiếng để trốn đi, nhưng chưa kịp nói đã bị Kiều Duyên cướp lời: -"Thượng tôn, đêm rồi sao ngài còn tới đây?"

Xử Nữ xoa nhẹ cằm, hắn đáp: -"Ta cùng Bảo Bình đi dạo, hai ngươi làm gì ở đây?"

Kiều Duyên công chúa hình như bị lúng túng, chỉ khẽ lắp bắp: -"Ta... ta..."

Thiên Yết bắt đầu đảo mắt tìm lối thoát, và Bạch Hồ Chi Đế với chín cái đuôi vẫn còn bị lộ, đứng cạnh Doãn Cung Bảo Bình đã gây sự chú ý, và nàng quyết định nhờ Kim Ngưu giải thoát cho mình. Thiên Yết giả bộ reo lên: -"Ô Kim Ngưu, Kim Ngưu, sao cô lại ở đây? Lộ đuôi rồi kìa, ta đưa cô về..."

Vừa nói Thiên Yết vội chạy đến chỗ Kim Ngưu đang lồm cồm bò dậy, mặt mày ngu ngơ. Thiên Yết vẫn rất phép tắc mà cúi đầu hai lần trước hai vị Thượng Tôn rồi mới dìu Kim Ngưu ra về. Xin lỗi cô Kim Ngưu, sau này nhất định sẽ hậu tạ! Lục Cẩn Xử Nữ thì vẫn ngoái đầu nhìn, Doãn Cung Bảo Bình nhìn đến khi bóng dáng cả hai dần mờ đi, quay đầu nhìn vị huynh đệ của mình bằng một ánh mắt hoài nghi. 

Xử Nữ xoay gót, bước đến gần Bảo Bình, Kiều Duyên công chúa giơ tay có ý muốn níu kéo, chỉ thấy Xử Nữ búng tay một cái, bóng dáng công chúa liền biến mất. Bảo Bình cũng xoay người, tà áo khẽ bay, chuyện vừa nãy làm hắn mất cả hứng. Chỉ thấy Lục Cẩn khi đưa tay tỏ vẻ xin lỗi rồi vụt một cái, cả hai bóng dáng của hai vị Thượng Tôn cao quý bỗng chốc biến mất trong màn đêm.