[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 3




Sáng hôm sau, ở điện Cụng Phương, nơi mà Bạch Hồ Chi Đế sau khi thăng lên Chi Đế đã được Thiên Đế ban cho để mỗi khi có dịp lên Thiên Cung còn có chỗ nghỉ ngơi, lưu trú. Mấy tiểu a hoàn tất bật chạy vào phòng ngủ của điện, nơi mà Kim Ngưu bị hơi men làm cho say giấc nồng, vẫn chưa tỉnh giấc. Vậy mà các a hoàn kia cứ rầm rầm chạy vào khiến Kim Ngưu nhíu mày, hai mắt vẫn còn nhắm, hàng mi khẽ rung rung, cơ thể khẽ cự quậy. Một tiểu a hoàn mặt mũi lanh lợi tiến đền gần, cúi người bên giường của vị Chi Đế kia, khẽ thủ thỉ: -"Bạch Hồ Chi Đế, người mau dậy đi, đã là giờ Tỵ* rồi."

(*Giờ Tỵ: từ 9 giờ -> 11 giờ sáng.)

Kim Ngưu xoay người vào trong, lấy chăn trùm lên đầu, miệng khẽ chẹp rồi lẩm bẩm: -"Không... ta muốn ngủ thêm..."

Tiểu a hoàn kia khẽ mỉm cười rồi đứng lên, kéo chiếc chăn ra khỏi người Kim Ngưu. Khiến nàng nhăn mặt khó chịu, đưa tay lên dùng hai vạt áo dài che mặt. Tiểu a hoàn đành lắc đầu bó tay, nàng ta đi ra ngoài một lát, chốc sau lại vào, bên cạnh lại có thêm một người nữa... Đó là Hỏa Phượng Chi Đế đang nhíu mày giận dữ. Chốc sau thấy nữ Chi Đế chỉ tay làm phép, xung quang giường Kim Ngưu xuất hiện cái đốm lửa chạy bập bùng, đây chỉ là những đốm lứa tạo nhiệt, tuyệt nhiên không gây hại đến Kim Ngưu. Tuy nhiên, nàng ta lại là hồ ly, lớp lông phủ lên người rất dày, dù đã ẩn đi nhưng chắc chắn cũng không thể chịu nóng được mà phải bò dậy thôi.

Quả thật, chỉ vài khắc sau đó, Kim Ngưu lồm cồm ngồi dậy, miệng than vãn: -"Nóng quá, nóng..."

Bạch Dương phủi tay, những đốm lửa biến mất. Sau đó nàng tiến đến gần Kim Ngưu, giọng giận dữ: -"Cô còn chưa dậy nữa? Không phải hôm nay cô nói muốn ra hồ sen du thuyền hóng gió à, còn muốn đi nữa không đấy?"

Nghe đến đây, Kim Ngưu mở to hai mắt, vén tay áo, vuốt đuôi tóc lòa xòa, nói: -"Đi, đi... chờ ta sửa soạn."

Tiểu a hoàn lúc này nghe Kim Ngưu nói thế thì vội vàng dìu Kim Ngưu ra bàn, chải tóc sửa soạn cho nàng, a hoàn đó còn khéo léo thắt cho Kim Ngưu một kiểu tóc mới, trông thùy mị và nữ tính hơn, xong rồi mới chịu đứng qua một bên. Tiểu a hoàn đó chính là người đã trông coi điện Cụng Phương khi Kim Ngưu không có ở đây, tên là Mẫn Trà. Vì Bạch Dương hối quá nên Kim Ngưu cũng chẳng kịp hỏi thăm, nàng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu thay cho lời cảm ơn với tiểu a hoàn tận tâm rồi rời đi.

Hôm nay trời lộng gió, tuy có nắng nhưng vẫn rất mát mẻ. Kim Ngưu ngồi trên thuyền, đầu vẫn còn hơi choáng do men rượu, hai tay xoa xoa đầu. Bạch Dương thong dong thưởng thức vài món ăn vặt, thấy Kim Ngưu như thế thì lấy ra một túi trầm rất thơm, Kim Ngưu sau khi ngửi thì cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Chống tay, ánh mắt Kim Ngưu có chút xa xăm: -"Hình như... tối qua ta có nhớ một chút chuyện thú vị..."

Bạch Dương thổi chén trà, nói: -"Ô, nếu ta không nhầm thì có phải chuyện của Hải Nữ và Kiều Duyên không? Chuyện của họ với Lục Cẩn Thượng Tôn đang nổi lắm đấy!"

Kim Ngưu khuôn mặt có chút ngạc nhiên, nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng, tay khẽ chạm một bông sen, nói: -"Tối qua lúc say hình như ta lạc vào đâu ấy... nhưng ta nghe lén được cả hai người họ đang giành nhau cái áo khoác của Lục Cẩn Thượng Tôn... Kiều Duyên công chúa kia thật ngang ngược, ta tự hỏi tại sao Thiên Yết lại không dùng phép thuật trừng phạt cô ta nhỉ?"

Bạch Dương ngẩng đầu, ánh mắt có chút ẩn ý: -"Ồ, thật náo nhiệt..."

Ngồi một lúc, cả hai nàng thấy Độc Nữ công chúa và Huyền Thú Chi Đế đang đi dạo ven hồ. Họ có vẻ nói chuyện rất vui vẻ, mái tóc màu trắng của Huyền Thú Chi Đế lúc nào cũng thật đặc biệt, hôm nay còn được cài thêm vài cái trâm đỏ lại có thêm chút đặc sắc. Độc Nữ công chúa thì luôn mặc những y phục có màu ảm đạm, nhưng nó lại rất phù hợp với dáng vẻ của nàng ta, giản dị chân chất. Thấy Kim Ngưu và Bạch Dương ngôi trên thuyền trôi lênh đênh trên mặt nước có vẻ thú vị, Sư Tử mạnh mẽ ôm Song Tử dùng khinh công bay qua. Cả hai nữ Chi Đế đang ngồi trên thuyền đều híp mặt nói: -"Chào."

Song Tử không có võ công nên nàng hơi choáng váng, Sư Tử giúp nàng đứng vững rồi cả hai ngồi xuống, Sư Tử nhếch mày, cười hỏi: -"Lâu rồi không gặp, các cô vẫn khỏe chứ?"

Kim Ngưu đẩy tách trà, nói: -"Khỏe chứ, tại sao tối hôm qua ta không thấy cô nhỉ? Cô không xuất hiện sẽ làm Bạch Dương nổi nóng đấy!"

Sau khi nghe Kim Ngưu nói thế, Sư Tử lại dùng cái điệu bộ lấm lét y chang nàng ta tối hôm qua nhìn sang Bạch Dương, gãi đầu hối lỗi. Bạch Dương chống cằm, thở dài rồi chẳng nói gì nữa. Sư Tử tiếp lời: -"Thật ra tối qua dưới tộc mẹ ta bị mệt nên ta không đến, thực xin lỗi... hôm nay ta ở đây để xin thuốc từ công chúa này..."

Sư Tử đảo mắt qua, Song Tử biết điều liền gật đầu.

Bạch Dương phẩy tay, ý bảo không giận nữa. Sư Tử mới vui vẻ lấy hai viên trân châu đặt trước mặt Kim Ngưu và Bạch Dương, nói: -"Đồ quý đấy, đặt lên đầu giường ngủ rất ngon..." 

Sau đó lấy thêm một viên nữa tận tay đặt vào tay Song Tử. Bạch Dương cười phì: -"Coi như cô giỏi, biết xoa dịu người khác phết đấy!"

Cả bốn nàng cười rầm lên, lát sau bắt đầu tám chuyện. Tám đến giữa trưa thì lại có thêm một nhân vật nữa xuất hiện, đó chính là Hải Nữ Chi Đế, cũng là nhân vật chính của mấy câu truyện mà các nàng buôn chuyện từ nãy đến giờ. Thấy nàng ta chạy tới, cả thuyền đều im bặt. Nàng ta vừa chạy vừa gọi 'Kim Ngưu, Kim Ngưu', đến bờ rồi thì chần chừ có nên nhảy lên thuyền hay không, thì đợi tới lúc Bạch Hồ Chi Đế, người bị gọi tên từ nãy giờ, vẫy tay qua thì mới dám bay qua thuyền. Kim Ngưu khẽ nheo mắt vì những tia nắng cứ xuyên qua mắt nàng, hỏi: -"Hải Nữ, cô đến đây là có việc gì?"

Thiên Yết lấy trong tay áo ra một chiếc khăn, có thêu chín chiếc đuôi trắng ở góc khăn, chỉ cần nhìn thôi là cũng biết đây là khăn của một hồ ly. Và chiếc khăn này chính là của Kim Ngưu, nàng hỏi, giọng có chút bất ngờ: -"Tại sao nó lại ở chỗ cô?"

Thiên Yết ngại ngùng, vậy là Kim Ngưu không nhớ chuyện xảy ra tối qua, thật tốt, như vậy nàng ta sẽ không đi đồn chuyện lung tung. Nhưng Thiên Yết làm sao biết được, não của hồ ly rất biết chọn lọc, những cái cần nhớ thì sẽ nhớ, không cần nhớ thì ắt sẽ không nhớ... Quả vậy, Kim Ngưu gãi gãi đầu xem tối qua rốt cuộc mình đã làm cái gì, nàng chỉ nhớ rất rõ một chuyện là Thiên Yết và Kiều Duyên công chúa cãi lộn qua lại chỉ vì cái áo khoác ngoài của Lục Cẩn Thượng Tôn... Thiên Yết thấy Kim Ngưu ngớ người ra một lúc thì gấp gọn cái khăn đặt lên bàn trà, nói: -"Tối qua cô làm rơi khi ra về, ta vô tình nhặt được nên trả cho cô, ta xin phép về trước..."

Kim Ngưu tính quay lại hỏi rằng nàng làm rơi cái khăn ấy khi nào, có phải cái lúc Thiên Yết cãi nhau với Kiều Duyên hay không? Thì nàng ta đã vội biến mất...

Haiz, quả là kì lạ.