[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 5




Tiếng kim loại va chạm vào nhau, thoát ẩn thoát hiện trong rừng trúc, cả hai thân chủ đều nhanh nhẹn tới nỗi không thể thấy rõ chuyển động. Thoáng một cái, tà áo đỏ khẽ bay, hòa với nền áo màu đen, trâm cài đầu hình cánh phượng khẽ rớt xuống nền đất lạnh lẽo, máu chảy từng giọt một, từng giọt kéo thành một đoạn dài, chảy vào sâu trong rừng. 

Khi Kim Ngưu xách kiếm chạy tới, đã thấy bóng dáng của Bạch Dương và nữ tử áo đen đó đã biến mất. Kim Ngưu nhíu mày, khẽ cắn môi rồi chạy vụt đi.

Vài canh giờ trước...

Trên đường về động Tinh Khạch, Kim Ngưu và Bạch Dương bị một nữ nhân mặc y phục đen tự xưng là người của Ma tộc rồi rút kiếm lao vào. Cả hai nàng đều giao đấu với nữ tử đó rất quyết liệt, chiếm được thế thượng phong rồi thì Kim Ngưu nàng lại bị ả ta chơi xấu, ả quăng ra một viên ngọc Lưu Can, đập vỡ ngọc, bỗng xuất hiện hơn hàng trăm dây leo quấn chặt quanh người nàng, khiến Kim Ngưu tốn cả canh giờ mới có thể thoát ra. Mà thoát được rồi thì lại mất tung tích của Bạch Dương, chỉ thấy vệt máu đỏ mà lần theo, lòng Kim Ngưu không khỏi lo lắng. Ả nữ nhân Ma tộc kia tự hỏi có lá gan to thế nào mà dám động và Đế cơ Hồ tộc và con gái duy nhất của Phượng Hoàng Cổ là Hỏa Phượng Chi Đế cơ chứ? Có thể ả không tiếc cái mạng của ả, nhưng gây ra ảnh hưởng xấu gì đến quan hệ của Hồ tộc hay Phượng Hoàng Cổ với Ma tộc thì có bị đày đến tận cùng nhân gian cũng chưa thể đền hết tội.

Một thân y phục trắng của Kim Ngưu biến mất vào rừng trúc bạt ngàn xanh.

***

Thật ra những vệt máu đó là của ả nữ nhân Ma tộc kia, ả bị Bạch Dương phi lao đả kích hai vết chém, nhưng ả vẫn quyết định liều mạng với Bạch Dương. Ả lại dùng một viên ngọc Lưu Can hệ thủy mà khống chế Bạch Dương, tạo ra một tấm khiên nước bao vây Bạch Dương khiến nàng cảm thấy chóng mặt vô cùng. Ngọc Lưu Can pháp lực khống chế rất mạnh mẽ, vốn dĩ rất hiếm thấy, chỉ là không biết nữ tử này có danh phận gì mà sở hữu tận hai viên ngọc Lưu Can. Bạch Dương vung kiếm múa một đường nhưng không thể phá được ma lực của ngọc Lưu Can, đầu óc bắt đầu choáng váng, tấm khiên nước lại tiến đến càng gần, ả nữ tử kia dùng kiếm tấn công nàng xuyên qua tấm khiên đó một cách dễ dàng, Bạch Dương phải liên tục gồng mình để đỡ lấy những đường kiếm hiểm hóc đó. Được một lúc thì đã thấy vô cùng đuối sức, tấm khiên kia nếu Bạch Dương đoán không lầm, chắc chắn nó sẽ biến thành một cái bọc đầy ứ nước rồi sẽ dìm chết nàng trong đó. Nữ Ma tộc kia vẫn liên tục tấn công, Bạch Dương liên tục phòng thủ. Pháp lực của ngọc Lưu Can kéo dài tới gần hai canh giờ, nhưng nếu không có giải pháp nào thiết thực hơn thì chắc chắn nàng sẽ sẽ bị dìm chết hoặc bị ả Ma tộc này xiên tận mạng.

Xoay sở được hơn một canh giờ thì Bạch Dương bắt đầu cảm thấy khó thở, tấm khiên nước kia mấy lần nàng lộn nhào để né chiêu của ả Ma tộc thì bắt đầu chạm tới mặt nàng. Khoảng khắc ấy, Bạch Dương chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn dù có thể nàng sẽ bị đả thương nặng nề. Cùng lắm nàng sẽ dồn tất cả sức lực còn lại để hiện nguyên hình, dù có chút ăn gian nhưng suy cho cùng cũng là ả nữ tử kia chơi xấu trước.

Cuối cùng vì một chút sơ suất nên Bạch Dương bị một vết chém hiểm sượt qua vai, rách một mảng tay áo, máu chảy long tong... Bạch Dương lùi mấy bước, nữ tử kia thấp thoáng dưới tấm nạng che mặt là một nụ cười đắc thắng. Bạch Dương nhíu mày, tấm khiên nước do ngọc Lưu Can tạo ra bắt đầu kích hoạt lần biến đổi cuối cùng, tạo ra một cái bọc nước liên tục đeo bám nàng, hòng kìm kẹp giam được Bạch Dương, khiến nàng chỉ có một khắc xem qua vết thương rồi lập tức dùng khinh công chạy đến hết chỗ này đến chỗ khác, vì chỉ cần cái bọc nước đó đuổi kịp thôi, chắc chắn với sức lực hiện tại thì Bạch Dương không thể thoát ra nổi.

Thật sự rất chật vật, Bạch Dương lúc nào cũng cảnh giác đến thời gian suy nghĩ xem nữ tử đó là ai cũng không có. Vừa phải né cái bọc nước vừa phải liên tục đỡ đòn của nữ Ma tộc kia một lúc nữa khiến Bạch Dương hoàn toàn kiệt sức, nàng phải mở to cái miệng để hít từng đợt không khí vào một cách khó khăn. 

Ả nữ nhân kia khẽ chậc một tiếng, tay dùng phép, dồn hết lực xuống dưới mặt đất nơi Bạch Dương đang đứng, làm cho đất ầm ầm bị lút xuống, sau đó nứt thành nhiều mảnh vụn, Bạch Dương không kịp né nên ngã vật ra đất, cả cơ thể co rút nhức mỏi vô cùng, hơi thở gấp gáp. Bọc nước đã ở ngay trên đầu...

Lúc nàng nghĩ mình tiêu thật rồi thì bỗng có một đường kiếm vô cùng mạnh mẽ khác lao tới chặn sự tấn công của bọc nước sắp đổ ập lên đầu Bạch Dương, khiến nó vỡ toang thành hàng vạn giọt nước rồi thấm vào mặt đất. Bạch Dương và nữ nhân Ma tộc kia đồng loạt mở to mắt, bóng dáng nam nhân bạch y, tà áo tím chậm rãi nhảy xuống, cây kiếm kia vòng về tay chủ.

Tứ hoàng Tử Tống Cự Giải, hắn làm gì ở đây?

Bạch Dương nhăn mặt, cố gắng gượng được nửa người dậy. Chỉ khẽ cảm nhận được người hắn tỏa ra chút sát ý, sau đó nàng dần mất ý thức, mơ mơ hồ hồ... Bạch Dương bất tỉnh.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã sập tối.

Bạch Dương lơ mơ, trên người được đắp một cái khoác ngoài màu tím, vết thương ở bả vai dù vẫn còn tê mức nhưng đã được băng bó, ánh lửa bập bùng làm nàng dựng hẳn người dậy. Bạch Dương quan sát xung quanh, nàng đang ở trong một hang động. Loạng choạng đứng dậy, vô thức nàng vẫn giữ chiếc áo khoác trên người, đi là cửa hang động thì thấy trời đã tối, sực nhớ đến Kim Ngưu, nàng lại chạy ra ngoài, mắt láo liêng khắp nơi, miệng gọi to tên Kim Ngưu, nhưng đáp lại nàng vẫn là một sự tĩnh lặng của rừng cây. Bạch Dương vuốt mồ hôi, miệng thở dốc, trận đánh vừa nãy làm cho nàng tiêu hao qua nhiều công sức, giờ chỉ di chuyển thôi cũng khiến nàng run rẩy. Cuối cùng vì lo cho Kim Ngưu nên nàng vẫn quyết định bước đi, nhưng càng bước thì cơ thể càng trở nên nặng nhọc. Bạch Dương cố bám trụ vào những cái cây gần đó, sự yếu ớt của cơ thể đè nặng lên đôi chân, dù đã rất cố gắng nhưng Bạch Dương không tài nào bước thêm được nữa.

Trời đã tối, cơ thể nhức mỏi khiến Bạch Dương chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đường. Thế là cố gắng bước chập thêm được hai bước nữa thì vấp cành cây té ngã, Bạch Dương thầm nhủ tại sao không gặp Mệnh Thiên Quân coi tử vi ngày hôm nay rồi hẵng về động, sao lại xui xẻo đến như thế cơ chứ?

Khi khuôn mặt xinh xắn gần chạm đất chưa tới ba phân thì có một cành cây vươn ra giữ eo nàng lại. Bạch Dương chới với, đầu óc đờ đẫn, loại pháp thuật này rất quen... là của Kim Ngưu, nhận ra rồi thì nàng lập tức ngẩng mặt lên, thấy Kim Ngưu phi thân lao tới, khuôn mặt nàng ta đẫm mồ hôi, xem ra đã dành cả ngày để tìm nàng rồi... Bạch Dương thều thào, giọng bé như con muỗi: -"Kim... Ngưu... cuối cùng cô cũng tới rồi..."

Đến khi Kim Ngưu đỡ lấy thân hình bé nhỏ của Bạch Dương thì nàng ta đã ngất lịm đi, Kim Ngưu khẽ vén tóc của Bạch Dương qua một bên, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, nàng khẽ lay Bạch Dương. Cự Giải lặng lẽ bước lên từ phía sau, nét mặt điềm tĩnh, sau đó lên tiếng: -"Cô ấy chỉ bị suy nhược cơ thể do dùng pháp lực quá sức, mau lên, ta đưa hai ngươi về động Tinh Khạch."

Kim Ngưu nâng cơ thể Bạch Dương dậy, để tay nàng choàng qua vai mình, Kim Ngưu nhanh chân bắt kịp Cự Giải mà không làm Bạch Dương tỉnh giấc. Cự Giải chỉ tay, dùng phép thuật biến cho hai hàng cây quỳ rạp xuống, tạo thành một lối đi phẳng phiu, không chút cản trở nào. Kim Ngưu có chút kinh ngạc, nàng vừa dìu Bạch Dương bước đi mà đôi mắt nhìn hết chỗ này sang chỗ khác, đây rốt cuộc là loại pháp thuật gì, sao lại mạnh mẽ đến thế? Đi chưa đến nửa canh giờ, cả ba người đã ra khỏi khu rừng. Đến đây, Cự Giải dừng lại, hắn quay lưng lại nhìn chiếc áo khoác đang đắp lên vai Bạch Dương, phẩy tay, chiếc áo khoác lại trở lại trên người hắn, Kim Ngưu chỉ nghĩ thầm người đâu mà keo kiệt, Bạch Dương đã bị cho ra bộ dạng như này rồi mà có chiếc áo khoác cũng không cho mượn. Một lát sau, Cự Giải biến ra một con bươm bướm sáng lấp lánh như một ngọn đèn đuốc, nói: -"Con bướm này sẽ dẫn hai ngươi về động Tinh Khạch, còn về phần nữ nhân Ma tộc kia, ta muốn hai ngươi tạm giữ bí mật, sau này ta hứa sẽ giải quyết thỏa đáng, không để hai ngươi, nhất là Hỏa Phượng Chi Đế sẽ không chịu thiệt thòi."

Kim Ngưu chỉ gật đầu một cái, chẳng nói thêm gì nữa, rồi nàng ôm eo Bạch Dương, dùng khinh công đuổi theo con bướm phát sáng kia.

Cự Giải đưa mắt nhìn theo một lúc, chẳng biết tâm tư hắn nghĩ gì, chỉ vụt một cái rồi biến mất trong màn đêm.