[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 4




"Chấp niệm của một số người, cũng là do cứng đầu,

Nó khiến một số kẻ vô tình lại chẳng thể hiểu được."

Tống Cự Giải nửa đêm thao thức, hắn không thể ngủ được. Khẽ bắt tay lên trán, dạo này hắn cũng có nhiều suy tính làm cho muộn phiền. Nhớ lại sáu vạn năm trước, năm đấy hắn đã được một vạn tuổi rưỡi, cũng được gọi là có chút trưởng thành. Cự Giải khi ấy cũng được bố trí ra trận, nhưng hầu như toàn những vị trí an toàn, vì hồi ấy còn thiếu kinh nghiệm, hắn cũng ngỗ nghịch ương bướng, tự mình cầm Thương Hoàn kiếm ra trận, giao chiến hai trăm năm mươi mốt ngày, hắn đánh đủ hai trăm năm mươi mốt ngày không phút giây nào nghỉ ngơi. Cho đến khi hai vị Thượng Tôn phong ấn Ma Đế vào tháp Diểu Hi, thì hắn đã bị thương nặng.

Sau đó hắn được Doãn Cung Thượng Tôn đem về Thiên Cung dưỡng thương, nhưng chưa được bao lâu thì bị triệu tập lên tháp đài Sấm Tôn Đế để thăng lên Chi Đế, vì công đức mà hắn có được trong trận chiến diệt Ma Đế đã tích đủ, chịu ba lần lôi sấm nữa sẽ được đất trời công nhận là một bậc Chi Đế. Xét về mặt địa vị trên Thiên giới, Cự Giải tứ hoàng tử là một niềm tự hào của Thiên Đế, nhưng xét về tình thân ruột thịt, Thiên Đế lại không nỡ để hắn lên đài Sấm Tôn Đế, vết thương của hắn chưa lành, lần này phải chịu liên tục ba lần lôi sấm thì rất có thể hắn sẽ bỏ mạng ngay tại đó. Thế là ngay tối hôm ấy, Thiên Đế ghé điện của Cự Giải truyền hết tu vi mới tích lại được cho hắn, may ra mới có sức chống chịu được lôi sấm, nhưng cũng vẫn sẽ nguy hiểm tính mạng.

Quả thực như vậy, sau khi chịu hết ba lần lôi sấm ấy, tứ hoàng tử phải đóng cửa Cự Di cung của mình suốt tám tháng trời để dưỡng thương mới hoàn toàn bình phục. 

Và chỉ mới gần hai vạn tuổi, Cự Giải là được gọi là một Chi Đế quân.

Đến tận nay người ta vẫn còn đồn về cái quá khứ quá dỗi oanh liệt của hắn, còn về phần Cự Giải, hắn chỉ thấy rằng cái thời đó mình thật bốc đồng... 

Bên Ma tộc bắt đầu đã có chút chuyển biến, có lẽ sáng mai hắn phải ghé qua xem sao...

***

Hải Nữ Chi Đế sau khi trả được cái khăn cho Kim Ngưu thì như trút được một muộn phiền, giờ chỉ có một muộn phiền cần phải giải quyết nữa. Hiện nàng ta đang ở điện Du Lưu, đang thành tâm suy nghĩ, trước mặt là cái áo khoác đang được gói gọn gàng vào bọc vải, đôi mày nàng khẽ nhíu lại, khoanh tay, khuôn mặt trầm tư. 

Dính vào Kiều Duyên công chúa đúng là phiền phức, gặp phải Thượng Tôn còn phiền phức hơn!

Thiên Yết khẽ xoa hai bên thái dương. 

Trước khi về lại Đông Hải, nàng cần phải giải quyết gấp mối nợ nần này. Nghĩ một lúc, Thiên Yết quyết định sẽ đem chiếc áo này đi trả trước, sau đó sẽ quan sát xem Lục Cẩn Thượng Tôn đó rốt cuộc là muốn mình báo đáp cái gì. Nghĩ là làm, Thiên Yết xách tay áo, rải một chút bột trầm nho nhỏ vào bọc vải cho thơm, sau đó dặn dò mấy tiểu a hoàn rồi mới bỏ đi. Để phòng xảy ra sự gặp gỡ 'tình cờ' với Kiều Duyên công chúa kia thì Thiên Yết dùng thuật hộ pháp, nghĩa là nếu nàng công chúa hống hách kia có ý định tiếp cận nàng thì ngay lập tức sẽ bị đẩy ra xa.

Bình yên đứng trước Trầm Diệp cung rồi thì lại chần chừ không muốn vào...

Cho đến khi Di Bình, nam nhân hầu hạ kề cận Lục Cẩn Thượng Tôn mở cửa hỏi có chuyện gì, Thiên Yết mới vội giật bắn mình, giọng nói ấp úng: -"Ta muốn... muốn trả đồ cho Thượng Tôn, có tiện không...?"

Di Bình nở một nụ cười kì quái, hắn mở to cửa rồi đứng qua một bên, đáp: -"Thượng Tôn chờ người đã lâu rồi... Hải Nữ người mau mau vào..."

Thiên Yết nghe thế thì bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hắn... chờ nàng lâu là thế nào, chẳng lẽ hắn quý cái áo mà bất đắc dĩ phải cho nàng mượn đến thế sao? 

Trầm Diệp cung quả thực rất rộng lớn, xung quanh là hồ nước trong vắt như gương, có hoa lục bình được thả trôi nổi trên mặt nước, thấy có người bước vào lên khẽ chuyển động xung quanh mặt hồ, Thiên Yết ngẩn ngơ, chân chứ vô thức bước vào chính điện từ lúc nào chẳng hay, mắt thì ngó về tứ phía, cung của Lục Cẩn Thượng Tôn, có chút gì đó tôn nghiêm nhưng không quá gò bó, mùi nhang tỏa ở khắp nơi, dìu dịu mà thơm ngát. Trong cung rất tĩnh lặng, chỉ có vài ba người dọn dẹp, và toàn là nam nhân, có vẻ như Lục Cẩn Thượng Tôn kia là một người rất ngay thẳng. Chân bước đến điện chính rồi thì bỗng dừng lại, bên trong thực sự rất rộng, rất nguy nga cổ kính nhưng không quá màu mè, những bức tường màu trắng được dựng lên tạo cho Thiên Yết một cảm giác rất liêm khiết, vô cùng thoải mái.

Di Bình theo sau Thiên Yết từ lúc nãy, chỉ yên lặng đi theo để nàng có thể chiêm ngưỡng Trầm Diệp cung mà hắn đã dành cả đời để cung phụng. Đến khi nàng ta vào đến điện chính thì mới bước lên, đưa tay hướng về một ngã, dặn: -"Hải Nữ Chi Đế, Lục Cẩn Thượng Tôn đang ở ngoài này hóng gió, mời."

Thiên Yết ôm bọc vải vào lòng, đi vào một đoạn thì đã thấy cửa ra, nàng khẽ vén chiếc rèm, một khung cảnh tuyệt trần hiện ra trước mắt, làn gió mát thổi qua khiến những lọn tóc nàng khẽ bay, dáng vẻ của Thiên Yết thanh thoát lên được thêm mấy phần. Những cánh bướm nhẹ nhàng đậu lên mắt nàng, rồi nhanh chóng bay đi, chỉ thoáng qua... chốc lát rồi vụt biến mất. Rồi nàng thấy bóng dáng của Lục Cẩn đằng xa xa, hắn đứng quay lưng lại với nàng, chỉ thấy dáng lưng to lớn cùng vóc hình cao cao chỉ đứng im, có thể hắn đã biết nàng ở đó, nhưng lại không nói gì. Thiên Yết nhẹ nhàng đi tới, trong đầu nàng là hàng ngàn suy nghĩ khác nhau, thật lòng là nàng muốn ở lại xem báo ân như nào, nhưng cứ nhìn thấy hắn thì hồn vía như bị giật thót, chỉ muốn mau mau trốn đi. Giả dụ như bây giờ nàng đặt bọc vải ở đây rồi chuồn đi có bị cho là thất lễ không?

-"Ngươi đang nghĩ ngợi chuyện gì?"

Chất giọng trầm ấm của Lục Cẩn Thượng Tôn khiến nàng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Thiên Yết nhìn lên thì phát hiện hắn đã xoay người nhìn nàng chăm chăm tự bao giờ, Thiên Yết ngẩn ngơ, khuôn mặt của hắn... lần đầu nàng có thể nhìn rõ đến như vậy, nhưng có những đường nét rất quen thuộc, rất đẹp, rất sắc xảo lại đầy nam tính... khiến nàng vô thức mở lời: -"Có phải... chúng ta từng gặp nhau rồi... phải không?"

Xử Nữ im lặng, lông mày khẽ nhướn lên, nhẹ nhàng đáp: -"Đã từng."

Vậy là nàng không nhớ.

Thiên Yết nheo mắt, tuy là quen thuộc, nhưng nàng không tài nào nhớ nổi, định hỏi tiếp thì kẻ đối diện nàng đã tiến lại gần, khi nàng ngẩng mặt lại, đôi mắt hắn lại có chút buồn... Thiên Yết cảm thấy khi nhìn vào ánh mắt đó, trong lòng lại bức bối không thể tả. Xử Nữ vén tay áo, hỏi: -"Ngươi đến đây có chuyện gì?"

Thiên Yết sực nhớ lại mục đích chính, đặt chiếc bọc vải lên chiếc bàn trà gần đó, nhún người, đưa mắt về phía Xử Nữ, nói: -"Ta đến trả bọc khăn, còn nữa, ở Đông Hải của ta có rất nhiều báu vật quý giá, nếu người ưng mắt món nào ta sẽ mang đến cho người..."

Xử Nữ bước tới bàn trà rồi ngồi xuống, đáp: -"Không cần."

Bị từ chối thẳng thừng như vậy khiến Thiên Yết lúng túng. Nàng cứ đứng trân trân ở đó, hai tay nắm chặt váy, môi khẽ mím lại. Đứng được một lúc thì nàng thấy Xử Nữ ngẩng mặt lên, mắt không nhìn vào nàng, nói: -"Ngồi xuống đây, uống một tách trà đi."

Thiên Yết vốn dĩ không thể nào từ chối, bèn tiến lại gần rồi ngồi ở đối diện. Chỉ là có chút tò mò, Thiên Yết nhìn theo hướng Xử Nữ hắn đang nhìn, một cây đào đang rộ bông. Khuôn mặt nàng bỗng có chút vui mừng, tiết trời bây giờ không phù hợp để hoa đào nở, nhưng cái cây to lớn ấy lại cùng khỏe mạnh mà cho hoa trái mùa. Những cành đào rợp bóng khiến nàng cứ mãi nhìn ngắm không chớp mắt, những cánh hoa cứ theo luồng gió mà khẽ đáp xuống mái tóc nàng, rồi rơi xuống y phục của nàng. Xử Nữ khẽ đẩy tách trà đến gần chỗ Thiên Yết, nàng hít một hơi sâu rồi nói: -"Thật thất lễ quá, đang lẽ việc rót trà này ta phải làm... Thượng Tôn, thành thật cảm ơn người."

Xử Nữ chống cằm, đáp: -"Nơi này... đẹp chứ?"

Thiên Yết ngấp một ngụm trà nhỏ, khẽ cười: -"Không phải nói khoe khoang, nơi này rất đẹp..."

Yên lặng ngắm đào thưởng trà một lúc, Thượng Tôn ngồi đối diện nàng lên tiếng: -"Lúc rảnh rỗi ngươi có thể đến đây... cây đào này rất đặc biệt, quanh năm đào đều nở rộ."

Thiên Yết nghiêng mặt nhìn Xử Nữ, chỉ khẽ cười mỉm một cái. Dáng vẻ của Thiên Yết hiện tại rất thư thái, khuôn mặt nàng vô cùng đẹp đẽ. Khóe miệng Xử Nữ chỉ khẽ nhếch lên một cái. Thâm tình của hắn dành cho nàng bấy lâu luôn để trong lòng, không ai có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, nên mối thâm tình này vốn dĩ không ai có thể biết. Duyên nợ của nàng với hắn, đã bắt đầu từ rất lâu...

Thời gian cứ thế trôi đi, Thiên Yết đã ra về từ bao giờ. Lúc đi nàng vẫn lưu luyến xoay đầu, phong cảnh người hòa hữu với thiên nhiên, lúc này đã in sâu vào trí óc nàng, mãi mãi về sau, có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ quên... Còn chuyện báo ân, chắc khi nào quay lại đây, nàng sẽ lại cùng bàn với hắn sau vậy.

Chỉ còn một mình Xử Nữ lẻ bóng, khẽ thở dài, hắn tự nói với lòng, thoảng qua tựa như cơn gió, tay khẽ chạm vào chiếc bọc vải nồng mùi trầm: -"Ta xem nàng là chấp niệm, nàng lại không thể nhớ ta... có lẽ sẽ vào một lúc nào đó, khi kí ức của nàng không thể quay trở lại, ta sẽ phải đành từ bỏ. Hi vọng rằng chấp niệm này của ta đừng như làn gió, qua rồi thì không thể trở lại..."

Với Lục Cẩn Xử Nữ bây giờ, Thiên Yết là chấp niệm.

Là chấp niệm của sáu vạn năm trước...