1314

Chương 1: Tuyết rơi rồi




Giang Duật Hành vừa xuống máy bay, liền bị một trận khí lạnh công kích, lạnh đến rùng mình.

Ông vừa bay từ Thái Lan về, Thái Lan mùa này vẫn còn nắng nóng, sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai đới khí hậu khiến ông toàn thân khó chịu. Nhưng mà ông không vì thế mà chậm trễ, ra khỏi sân bay, ông liền lập tức chạy đến bệnh viện.

Lúc trưa, ông nhận được tin tức rằng vợ của ông bị trượt chân ngã, dẫn đến động thai, đứa nhỏ e là sẽ chào đời sớm hơn dự kiến. Thế nên, Giang Duật Hành đã bỏ luôn cuộc họp quan trọng để bay nửa vòng Trái Đất trở về với vợ con. Đứa con này, ông trông chờ đã lâu, thật sự rất mong được nghe thấy tiếng khóc đầu đời của bé.

Nhưng mà đáng tiếc, Giang Duật Hành vẫn là không về kịp, đã bỏ lỡ cơ hội được nghe thấy tiếng khóc chào đời của bé con.

Giang Hạc Hiên nhìn thấy Giang Duật Hành đã đến liền vui vẻ chạy đến, " Cha, ngài đến rồi! "

Giang Duật Hành mỉm cười, xoa đầu con trai lớn, " Ừm, ta đến rồi. Mẹ con với em con sao rồi? Sinh chưa? "

" Sinh rồi! Tiểu gia hỏa cũng lợi hại lắm, tiếng khóc to đến điếc cả tai luôn! "

" Ồ~ Là vậy sao~ " Giang Duật Hành lộ ra một chút thất vọng. Mười bảy năm trước, khi Giang Hạc Hiên chào đời, khi ông nghe thấy được tiếng khóc oa oa của con, cảm giác lâng lâng vui sướng đó thật sự khó tả thành lời, cũng thật sự khó quên. Lần này, vốn tưởng là có thể lần nữa hưởng thụ cảm giác ấy, ai ngờ là đã bỏ lỡ mất rồi.

" Cha, ngài... hình như không vui hả? "

Giang Duật Hành giật mình, " Hả? Đâu có! Cha của con vui lắm nha! Nè, là em gái hay em trai vậy? "

" Hehe, là một tiểu đệ đệ. "

Hai người nói đến đây thì cửa phòng sinh bỗng mở ra, một nhóm bác sĩ, hỗ sĩ bước ra.

" Bác sĩ, vợ con tôi thế nào rồi? " Giang Duật Hành có chút gấp gáp, hỏi.

" Giang tiên sinh yên tâm, mẫu tử bình an, phu nhân mệt quá nên ngủ rồi, bây giờ ngày khoan hãy làm phiền phu nhân nghỉ ngơi. "

" A, được! Vậy con của tôi thì sao? "

Bác sĩ dừng lại một chút, lời đến miệng rồi lại khó lòng nói ra.

" Ê, ông nói chuyện đi chứ! Rốt cuộc là con của tôi thế nào rồi? " Giang Duật Hành nhìn thấy biểu hiện của bác sĩ liền nóng hết cả ruột gan. Bình thường mà bác sĩ lộ ra biểu cảm này thì 100% lành ít dữ nhiều.

" Tiên sinh, đứa nhỏ không sao, rất mạnh khỏe, nhưng vẫn xin ngài bình tĩnh trước khi gặp bé. " Bác sĩ trịnh trọng nói. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng thể nào giấu được.

Giang Duật Hành nhíu mày, " Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? "

" Cha, có phải là em con đã xảy ra chuyện gì rồi không? " Giang Hạc Hiên vô cùng lo lắng, nước mắt chực trào, kéo áo Giang Duật Hành hỏi.

" Hiên nhi, yên tâm, sẽ không sao đâu. " Giang Duật Hành xoa đầu Giang Hạc Hiên, nhẹ nhàng an ủi.

" Ừm, sẽ không sao đâu. " Giang Hạc Hiên gật đầu, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

" Được rồi, đẫn tôi đi gặp bé đi. " Giang Duật Hành quay sang bác sĩ, nói.

" Được, tiên sinh, mời! " Bác sĩ đưa tay làm động tác nhường đường rồi dẫn Giang Duật Hành và Giang Hạc Hiên đến nơi bé con đang ở.

Bởi vì để tránh làm phiền sản phụ nghỉ ngơi, cũng như để tiện chăm sóc cho bé con nên bé con đã được tách ra khỏi mẹ, đưa đến phòng phòng riêng ở bên cạnh.

Lúc nhìn thấy con, Giang Duật Hành thật sự bị dọa sợ, mặt mày tái mét, chân bước lùi vài bước, run rẩy hỏi, " Bác sĩ, đây.... Đây là tình huống gì vậy? "

" Tiên sinh, xin ngài bình tĩnh, nghe chúng tôi giải thích. "

" Được! Các người nói đi! "

" Tiên sinh, đứa nhỏ bẩm sinh mang bệnh trong người, bệnh này có tên là bệnh bạch tạng. Đây là một căn bệnh bẩm sinh do quá trình rối loạn quá trình sinh tổng hợp lượng sắc tố Melanin gây ra, vì vậy mới khiến cho cho tóc của bé có màu trắng, và da cũng trắng hơn người bình thường. Bệnh này đến nay vẫn chưa có phương pháp điều trị, vì thế chỉ có thể chấp nhận và sống chung với bệnh cả đời mà thôi. "

" Vậy.... Bệnh này có nguy hiểm đến tính mạng không? "

" Hoàn toàn không có. Trên thế giới cũng đã ghi nhận rất nhiều trường hợp người bạch tạng, bọn họ đều sống vô cùng khỏe mạnh. Nhưng mà điều đáng lo ngại chính là vấn đề tâm lý của đứa trẻ, sinh ra đã khác biệt, rất dễ bị bạn bè và người xung quanh bài xích và bắt nạt, quá trình trưởng thành sẽ vô cùng gian nan. Vì thế xin Giang tiên sinh trong quá trình nuôi dưỡng, tiên sinh hãy để ý đến vấn đề tâm lý của bé nhiều hơn. Ngoài ra, vẫn còn một số điều cần chú ý khi chăm sóc người bạch tạng, nhưng mà tạm thời tư liệu chưa đủ, đợi tôi về chỉnh lí xong tư liệu, qua hai ngày nữa sẽ gửi cho ngài. "

" Được, cảm ơn bác sĩ. "

" Không khách khí. Vậy, không còn chuyện gì nữa, tôi liền xin cáo từ. "

" Bác sĩ đi thong thả. "

Giang Duật Hành tiễn bác sĩ đi xong liền quay trở lại, trong lòng hỗn tạp đủ loại cảm xúc. Đứa nhỏ thứ hai này, sinh ra đã mang khổ mệnh, thật sự khiến cho kẻ làm cha như ông đau lòng, cũng là đem đến cho ông một đề bài khó đến choáng váng. Một đứa trẻ đặc biệt như thế, bảo ông phải nuôi dạy như thế nào mới có thể khiến bé phát triển bình thường đây?

Chợt, ông nhìn thấy Giang Hạc Hiên ngồi bên cạnh nôi của bé con, vui vẻ nhìn em bé đang say ngủ trong nôi, khóe miệng không giấu được nụ cười, dường như Giang Hạc Hiên lại không hề bị sang chấn tâm lý như ông, đứa nhỏ này hình như cực kỳ bình tĩnh, thậm chí là vui vẻ chấp nhận sự khác biệt của em mình.

Giang Duật Hành bước đến, xoa đầu Giang Hạc Hiên, nói, " Hiên nhi, có đệ đệ rồi, con vui không? "

" Vui chứ! Con vui đến muốn bay lên luôn á! Cuối cùng nguyện vọng của con cũng được thực hiện rồi. Hehe, cha, ngài nhìn kìa, tiểu Cát Lăng của chúng ta thật đặc biệt, tóc trắng như là tuyết vậy. Thật đẹp! Con dám bảo đảm, đệ đệ sau này khi lớn lên sẽ cực kỳ đẹp trai. "

Giang Duật Hành phì cười, tâm trạng căng thẳng cũng giảm bớt vài phần. Có lẽ, ông không nên quá lo lắng. Số phận của bé con đã định sẵn là như vậy rồi, muốn thay đổi cũng không thể nào thay đổi được. Chi bằng cứ thản nhiên tiếp nhận, dù sao thì chỉ khi cha mẹ thản nhiên thì con cái mới có thể vô tư vô ưu.

" Ây dô, cha, ngài giúp con trông em nhé! Con đi vệ sinh một chút! "

" Được. Đi đi. "

" Cảm ơn cha! " Giang Hạc Hiên nói rồi liền đứng dậy chạy đi ra ngoài, vội vã tìm nhà vệ sinh.

Một lát sau, Giang Hạc Hiên trở về, vừa về đến liền kéo tay Giang Duật Hành, nhất quyết đòi dẫn ông ra ngoài. Giang Duật Hành không ngăn cản cũng không từ chối được Giang Hạc Hiên, đành đi theo nhóc.

Giang Hạc Hiên dẫn Giang Duật Hành ra ngoài hành lang. Bên ngoài hành lang, cách một tấm tường kính, Giang Duật Hành đã nhìn thấy tuyết trắng bay đầy trời, khung cảnh đẹp đẽ và thơ mộng đến khó tả thành lời.

" Tuyết rơi rồi! " Giang Duật Hành vô thức nói.

" Đúng vậy, tuyết rơi rồi! Cha, đệ đệ của chúng ta sinh ra trong ngày tuyết đầu mùa rơi đấy! Đây là một chuyện cát tường vô cùng luôn đấy! "

" Ừm. Hiên nhi nói đúng. Xem ra, em trai của con là một bé con rất đặc biệt. "

" Không phải là đặc biệt, là vô cùng vô cùng đặc biệt. Cha, có chuyện này con muốn thương lượng với ngài. "

" Con nói đi. "

" Chúng ta đổi tên cho đệ đệ đi. "

" Con muốn đổi thành như thế nào? Và tại sao? "

" Tại sao ư? Ngài nhìn đi, đệ đệ sinh ra trong ngày tuyết đầu mùa rơi, lại sở hữu mái tóc trắng như tuyết. Chậc, điều này đột nhiên làm con hoài nghi đệ đệ liệu có phải là một bông hoa tuyết đầu thai hóa thành người hay không đó. "

Giang Duật Hành bật cười, " Trí tưởng tượng của con thật phong phú nhỉ. Nhưng mà cũng không phải là không có đạo lý. Nói không chừng em con chính là một bông hoa tuyết nhỏ hóa thành người đấy. "

" Ừm ừm. Vì vậy, con đột nhiên cảm thấy, cái tên Vọng Thư này không hề hợp với em ấy! Tên của em ấy, nên gọi là Ngộ Tuyết, ngộ trong tương ngộ( gặp gỡ), tuyết trong hoa tuyết. Sơ tuyết chi dạ, nhĩ ngã tương ngộ (Trong đêm tuyết đầu mùa rơi, ta và người đã gặp gỡ nhau). Vừa nãy nhìn thấy tuyết rơi, trong đầu con lại đột nhiên xuất hiện câu này. Cha, ngài cảm thấy có hay không? "

" Sơ tuyết chi dạ, nhĩ ngã tương ngộ. Ngộ Tuyết. Không tồi, không tồi. Tên rất hay. Nhưng mà, chúng ta cần thương lượng với mẹ của con nữa. Mẹ của con đồng ý thì mới được a~ "

" Yên tâm đi cha, con cảm thấy mẹ sẽ đồng ý thôi. "

" Ừm. "

Dung Nguyệt sinh con xong thì đã mệt đến mức ngủ thiếp đi. Khi nàng thức dậy thì đã thấy chồng và con trai lớn ngồi ở bên cạnh nôi, hai cha con một lớn một nhỏ đang rất chăm chú trêu đùa nhóc con ở trong nôi. Nàng không nhịn được mà phì cười.

Giang Duật Hành nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy vợ đã tỉnh thì liền hớn hở chạy đến, dồn dập hỏi, " Tỉnh rồi? Thế nào rồi, còn đau không? Đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không? "

Dung Nguyệt khẽ lắc đầu, mỉm cười nói, " Không sao, cũng đâu phải là lần đầu tiên sinh nở nữa đâu. Con sao rồi? "

Giang Hạc Hiên bế bé con qua, mỉm cười nói, " Mẹ, mẹ xem, là một tiểu đệ đệ. "

Dung Nguyệt nhìn thấy con thì cũng sợ hết hết hồn, quay sang hỏi Giang Duật Hành, " Này..... Đứa trẻ này..... Con bị làm sao thế anh? Sao mà tóc lại trắng như vậy? "

Giang Duật Hành, " Bình tĩnh nào. Lão nhị nhà chúng ta khỏe mạnh lắm. Tóc trắng này này là do bệnh bạch tạng gây ra, nhưng mà phu nhân yên tâm, bệnh này không nguy hiểm đến tính mạng đâu. "

Dung Nguyệt, " Thật.... Thật sao? Vậy... Vậy bệnh này có chữa được không? "

Giang Duật Hành, " Không chữa được. Nhưng mà cũng không thành vấn đề đâu. Ở trên thế giới cũng đã ghi nhận nhiều trường hợp người bạch tạng, nhưng bọn họ vẫn sống vui sống khỏe đấy thôi. Em đừng quá lo lắng. "

" Thật.... Thật sao? "

" Thật đó. Lão nhị nhà chúng ta mạnh khỏe lắm, còn rất đáng yêu. Em nhìn xem, môi nhỏ này giống em lắm, còn có mái tóc trắng này nữa, nổi bật biết bao nhiêu cơ chứ! Lão nhị nhà chúng ta sau này lớn lên nhất định sẽ là một tiểu soái ca. "

Dung Nguyệt phì cười, " Soái ca hay không không quan trọng, em chỉ mong con lớn lên bình an là được. "

" Ừm, ừm. Phu nhân nói đúng. Đúng rồi, có một chuyện anh muốn hỏi ý kiến của em một chút. "

" Anh nói đi. "

" Lúc đầu ba người chúng ta đã quyết định với nhau là đặt tên cho lão nhị là Vọng Thư, cái tên này dù bé con sinh ra có là nam hay nữ cũng đều dùng được. Nhưng mà bây giờ anh và Tiểu Hiên đã thay đổi chủ ý. Tối hôm qua, lúc bé con vừa ra đời chưa bao lâu thì tuyết đầu mùa đã rơi rồi, đứa nhỏ này ra đời ngay ngày tuyết đầu mùa rơi, lại có một mái tóc trắng như tuyết, anh và Tiểu Hiên đều cảm thấy điều này thật đặc biệt, vì thế anh muốn đem điều này lưu lại thành một dấu ấn trong cuộc đời của bé con. Vì vậy, đứa nhỏ nên gọi là Ngộ Tuyết, ngộ trong tương ngộ( gặp gỡ), tuyết trong hoa tuyết. Là Hiên nhi nói đó, sơ tuyết chi dạ, nhĩ ngã tương ngộ, vì thế liền gọi là Ngộ Tuyết. Em cảm thấy thế nào? "

Dung Nguyệt mỉm cười, trìu mến nhìn bé con trong lòng, " Sơ tuyết chi dạ, nhĩ ngã tương ngộ, liền gọi là Ngộ Tuyết. Ngộ Tuyết. Không tồi, không tồi. Cứ gọi là Ngộ Tuyết đi. "