1314

Chương 2: Đôi mắt dịu dàng nhất từng nhìn về phía nó




❄️Mười năm sau❄️

Cuối tháng 1, tiết trời ở phương bắc lạnh đến thấu xương, tuyết trắng phủ kín sân, nhưng mà, ở phương nam, cụ thể là ở Côn Minh thì tiết trời lại ấm thờiơn rất nhiều, tuy rằng vẫn là có một chút lạnh, nhưng không có tuyết trắng phủ dày đặc cả mặt đất, nước cũng không đóng băng, nói chung là so với phía bắc thì ấm áp hơn hẳn.

Một buổi chiều lạnh giá, tại một góc vắng vẻ và tối tăm của khu hội chợ sầm uất và náo nhiệt, một đứa bé khoảng chừng 10 tuổi, thân hình gầy gò, áo quần phong phanh đang bị hai đứa trẻ con cao lớn hơn vây quanh bắt nạt.

" Cái đồ tiện nhân! Ai cho mày ra day hả? Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Đây là chỗ mà mày nên đến sao! Cho mày đi xem hội chợ này! "

Mỗi một câu chửi buông ra, Đỗ Hợp luôn kèm theo một cú đá rất mạnh vào cơ thể gầy gò đến trơ xương của đứa nhỏ. Mà tiếp theo đó là một loạt tiếng phụ họa đầy cay độc.

" Đúng vậy! Mày nghĩ mày là ai mà dám đến đây hả? Cái đồ đê tiện! Tao nói cho mày nghe nhé, mày là một con chó! Là đồ dơ bẩn và đê tiện. Mẹ của mày là một kẻ giết người. Bà ta đã giết cha mày để chạy theo người đàn ông khác. Còn mày thì cũng đê tiện giống y như bà ta vậy. Sao nào, đến hội chợ náo nhiệt này để tìm đàn ông giàu có và chạy theo người ta à? Hứ! Cũng không xem xem chính mình là cái thứ gì! " Đỗ Hợp nói rồi liền bước lên đạp một phát vào bụng đứa nhỏ, khiến đứa nhỏ ngã xuống, đập mặt xuống mặt đất đang phủ đầy tuyết lạnh cóng. Nhưng mà dù có như thế, đứa nhỏ vẫn không rên rỉ lấy một tiếng, đến nước mắt cũng không chảy một giọt. Bởi vì nó biết, nếu như nó khóc thì nhất định đám người này sẽ càng đánh đập nó điên cuồng hơn nữa.

" Hừ, mày chửi nó làm gì cho mệt, cái thứ đê tiện dơ bẩn này làm gì mà có lỗ tai. Chúng ta chửi nó lâu như vậy rồi mà có thấy nó rên một lần nào đâu, đúng là cái đồ quái dị. Cái đồ dơ bẩn không biết thân biết phận này mà cũng dám đến hội chợ chơi thì chúng ta phải dạy cho nó một bài học ra trò. Để nó nhận thức được địa vị của mình đang ở đâu! " Quách Nhiên đi đến hồ nước ở gần đấy, cầm về một xô nước đầy, nói rồi liền dội thẳng xuống đầu của đứa nhỏ.

Ở cái thời tiết chỉ 0°C này, bị một xô nước lạnh dội thẳng lên đầu như thế, đứa nhỏ lập tức run bắn lên vì lạnh, sau đó cũng không ngừng run rẩy.

Quách Nhiên và Đỗ Hợp thấy thế liền cười phá lên. Tựa như bọn chúng vừa nhận ra hành hạ người khác một cách tàn nhẫn hóa ra lại có thể khiến bản thân cảm thấy thỏa mãn như vậy.

Đỗ Hợp lộ ra ý cười gian ác, đưa chân đạp vào bụng của đứa nhỏ thật mạnh, " Ha ha ha ha ha!!! Hay lắm!! Cái đồ tiện nhân như nó là xứng đáng bị dội nước lạnh! Mau, đi múc thêm vài xô nước nữa lại đây cho tao! "

" Ok luôn! " Quách Nhiên nói rồi liền quay đầu đi múc nước.

Một xô rồi hai xô, nước lạnh cứ liên tục dội thẳng vào cơ thể nhỏ bé, gầy gò kia. Toàn thân đứa nhỏ đều ướt như chuột lột, cái lạnh thấu xương của mùa đông đang thẩm thấu trong từng tấc da thịt, từng tất xương cốt của nó.

Nó muốn phản kháng, nó rất muốn phản kháng. Nhưng mà nó đánh không lại Đỗ Hợp và Quách Nhiên, nó đánh không lại hai người bọn chúng. Nó căm hận, nhưng lại chẳng thể làm được gì ngoài chịu đựng.

Chợt, Đỗ Hợp đưa tay túm lấy tóc của đứa nhỏ, nhấc lên cao, đối mắt với nó, nở một nụ cười tà ác rồi bất ngờ kéo nó đến bên hồ nước, dúi đầu nó vào trong hồ nước.

Nước mùa đông lạnh đến đau buốt đang tràn vào mũi, vào miệng của đứa nhỏ. Nó ngạt thở, nó vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự ngột ngạt đến không thể thở đó.

Đỗ Hợp chỉ dìm đầu đứa nhỏ vào nước vài giây rồi nhấc lên, lại còn cười vang tận hưởng thú vui nhìn đứa nhỏ vùng vẫy giữa ranh giới sống chết.

Đỗ Hợp liên tục nhấn đầu đứa nhỏ vào hồ nước, nhấn vào rồi nhấc lên, vài lần như vậy, đứa nhỏ liền thật sự cảm thấy mệt mỏi. Nó không muốn vùng vẫy nữa. Trong đầu nó bây giờ chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, nếu như bây giờ nó chết đi thì có phải là sẽ không còn phải chịu đựng những điều đáng sợ này nữa hay không?

Cùng lúc đó, bên trong hội chợ, một một gia đình nhỏ trông siêu cấp nổi bật đang vui vẻ đi dạo chơi. Người cha nhìn qua đã xấp xỉ 40 tuổi, tóc đã nhuốm màu muối tiêu nhưng vẫn cực kỳ cường tráng, chân dài vai rộng, cái lưng thẳng tắp, nhìn qua trông trẻ hơn tuổi rất nhiều. Người phụ nữ thì năm nay đã ngoài 30, nhưng nhan sắc được bảo dưỡng cẩn thận nên trông như chỉ mới 20 vậy, nhan sắc trẻ trung xinh đẹp, dù không trang điểm, cũng không mặc váy vóc cầu kỳ, trên người chỉ mặc quần áo vải bông như bao người khác nhưng gương mặt xinh đẹp ấy vẫn nổi bần bật trong đám đông.

Người anh cả là một thanh niên đã gần 30, vóc dáng vạm vỡ, làn da màu mật ong khỏe khoắn, anh cao hơn 1m9, nhìn cứ như là một người khổng lồ vậy. Đứa thứ hai là một bé trai chỉ mới 10 tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn linh hoạt, gương mặt cực kì xinh xắn. Đặc biệt là, đứa nhỏ này có mái tóc lẫn mi mục đều trắng muốt như tuyết. Còn bé út là một cô bé tầm 4-5 tuổi, gương mặt xinh xắn đáng yêu vô cùng. Và, giống với đứa thứ hai, đứa nhỏ này cũng có mái tóc và mi mục đều trắng muốt, đặc biệt là cô bé còn có một đôi mắt màu xanh thẳm, nhìn qua rất giống với Elsa*. ( Elsa trong Frozen á mn)

Gia đình nhỏ ấy, chính là gia đình nhỏ của Giang Duật Hành và Dung Nguyệt. Chàng thanh niên cao to kia là Giang Hạc Hiên, cậu nhóc tóc trắng chính là Giang Ngộ Tuyết và cô bé 5 tuổi chính là em gái của hai người, Giang Cẩm Thư.

" A! Doraemon! Ca, em muốn cái đó! " Giang Ngộ Tuyết kéo áo Giang Hạc Hiên, chỉ vào con gấu bông hình Doraemon siêu to bự ở trong một gian hàng bắn súng đổi thưởng.

" Ây dô! Bạn nhỏ thích cái này hả? " - Ông chủ gian hàng nhiệt tình vui vẻ nói, " Con Doraemon này là giải nhất đó nha. Nếu như cháu chơi thắng rồi thì nó sẽ thuộc về cháu. "

" Ca~ Ca ca tốt của em ơi~ Em muốn nó~ " Giang Ngộ Tuyết bán manh làm nũng, lắc lắc cánh tay của Giang Hạc Hiên.

" Rồi rồi rồi, giúp em là được rồi chứ gì! " Giang Hạc Hiên bước đến quầy hàng, mua lượt chơi rồi cầm cây súng đồ chơi lên, bụp bụp mấy phát liền bắn vỡ hết tất cả bóng bay.

Người vây xem ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên và không khỏi trầm trồ bởi kỹ năng thiện xạ bách phát bách trúng của Giang Hạc Hiên.

" Chậc, chậc, cậu trai trẻ này, bắn cũng thật giỏi nhỉ! Đây, quà của cháu đây! " Ông chủ cảm thán một câu rồi vui vẻ đem gấu bông Doraemon đưa cho Giang Ngộ Tuyết.

Giang Ngộ Tuyết hớn hở ôm lấy gấu bông, lại phát hiện ra rằng cái con này thật sự là quá to rồi, mà hôm nay nhóc còn đi chơi đến tận tối mới về, nếu như cứ vác theo cái con này đi theo thì chắc là khỏi chơi gì hết được luôn quá.

" Ây dô, con gấu bông này cũng quá bự rồi. Samoyed, con ôm có nổi không đấy. " Giang Duật Hành hỏi. Samoyed là biệt danh của Giang Ngộ Tuyết. Khởi nguồn của cái biệt danh này là một đoạn lịch sử đen tối mà Giang Ngộ Tuyết căn bản không bao giờ muốn nhắc đến. Đó là vào khoảng năm Giang Ngộ Tuyết 1-2 tuổi gì đó, lúc thời kỳ mà nhóc bắt đầu mọc răng, răng vừa mọc là liền giống như một con chó con vậy, cái gì cũng muốn gặm. Có một đoạn thời gian, ở trong nhà đâu đâu cũng thấy dấu răng của nhóc, kể cả là trên người của Giang Duật Hành, Giang Hạc Hiên và Dung Nguyệt cũng có. Và chính vì cái tính chó như vậy, nên liền bị gọi là Samoyed. Samoyed là tên của một giống chó, lông trắng, mắt đen, trông cực kỳ dễ thương. Mà Giang Ngộ Tuyết cũng vậy, lông tóc đều là màu trắng, mắt to đen láy. Ừm, giống đến 90% rồi.

" Nó không nặng, nhưng mà rất cồng kềnh. Cha, con đem nó ra xe trước, mọi người ở đây đợi con nhé! "

" Cũng được. Con đi nhanh về nhanh. " Giang Duật Hành nói.

" Vâng. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền ôm gấu bông chạy ra bãi đỗ xe. Vân Đóa - chú chó của Giang Ngộ Tuyết cũng vội vàng chạy theo nhóc.

Ra đến bãi đỗ xe, Giang Ngộ Tuyết đem gấu bông cất vào trong cốp sau của xe ô tô. Cất gấu bông xong, nhóc đang định trở vào trong hội chợ thì bỗng Vân Đóa sủa ầm lên, cắn ống quần Giang Ngộ Tuyết lôi nhóc đi.

" Ê ê ê, Vân Đóa, mi sao thế? Ê.... Mi đợi đã, mi muốn đi đâu? Chúng ta phải quay về thôi, mọi người đang đợi chúng ta đó! Vân Đóa! Hôm nay sao mi lại không nghe lời như vậy chứ! "

Mặc kệ cho Giang Ngộ Tuyết quát mắng, Vân Đóa vẫn một mực lôi nhóc đi. Và, nó đã dẫn Giang Ngộ Tuyết đến chỗ của đứa nhỏ đang bị bắt nạt kia. Tai của chó rất thính, vì thế có lẽ nó đã nghe thấy tiếng có người bị đánh nên mới một mực lôi Giang Ngộ Tuyết đến.

Giang Ngộ Tuyết nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức giận quát ầm lên, " Dừng tay! Mấy người đang làm cái gì vậy hả? " —

Tiếng quát khiến cho đám Đỗ Hợp giật mình. Bọn chúng quay đầu, liền đối diện với đôi mắt đen láy chứa đầy giận dữ của Giang Ngộ Tuyết.

Một cậu bé chừng 10 tuổi với mái tóc trắng muốt.

Dị dạng.

Nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.

Bỗng, trời đổ tuyết. Những bông tuyết trắng xóa đang chầm chậm từ trên không trung rơi xuống, hòa quyện cùng mái tóc trắng xinh đẹp của Giang Ngộ Tuyết.

Cảnh tượng đó, thật đẹp đẽ nhưng cũng thật đáng sợ. Giang Ngộ Tuyết tựa như là một tuyết yêu xinh đẹp nhưng đầy quỷ dị thường xuất hiện trong đồng thoại. Nhóc đứng ở đó, đôi mắt hằn lên sự phẫn nộ khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Một khắc đó, Đỗ Hợp và Quách Nhiên đều sợ đến tè ra quần. Bọn chúng hét lên một tiếng " yêu quái " rồi co chân bỏ chạy.

Đứa nhỏ bất ngờ được thả ra thì đã không còn sức để đứng vững, Giang Ngộ Tuyết vội vàng chạy tới đỡ lấy bé.

Khoảnh khắc được vòng tay ấm áp của Giang Ngộ Tuyết đỡ lấy, trong lòng đứa nhỏ đã dâng lên một xúc cảm kỳ lạ. Xúc cảm đó tựa như một dòng nước ấm, bao bọc lấy cơ thể lẫn trái tim đang lạnh giá đến sắp sửa vỡ vụn của nó. Lại tựa như một khúc gỗ nổi để nó bám víu vào khi sắp sửa chết đuối trong dòng nước giá lạnh. Lúc nó đã sắp sửa từ bỏ hi vọng sống, thì đây là người đầu tiên xuất hiện, kéo nó ra khỏi vực thẳm.

Đôi mắt của cậu ấy trông thật dịu dàng, trong veo và không ẩn chứa bất kỳ ác ý cùng chán ghét nào. Từ trước đến giờ, chưa từng có ai nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng đến vậy. Không ngờ rằng là trước khi chết, nó đã được nhìn thấy ánh mắt ấy từ một người hoàn toàn xa lạ.

Đứa nhỏ cố gắng ghi nhớ hình bóng của người trước mắt này. Cậu ấy có mái tóc màu trắng như tuyết, cả lông mi, lông mày cũng là màu trắng, nhìn qua chẳng giống người bình thường tí nào cả. A, tuyết. Là tuyết rơi kìa. Không ngờ rằng, ở Côn Minh mà cũng có thể nhìn thấy tuyết rơi. Người này vừa xuất hiện, tuyết liền rơi, vừa nãy Đỗ Hợp và Quách Nhiên gọi cậu ấy là yêu quái, vậy thì có phải cậu ấy là một tuyết yêu do một bông hoa tuyết xinh đẹp nào đó hóa thành có phải không? Hay là cậu ấy là một tinh linh tuyết???

Đứa nhỏ muốn nhìn tinh linh xinh đẹp này lâu hơn một chút, muốn ghi nhớ gương mặt này, ghi nhớ ánh mắt dịu dàng này mãi mãi. Nhưng mà đầu của nó đau nhức ong ong, toàn thân nó đau buốt, ánh mắt nhòe dần, nhòe dần rồi trở nên tối đen, không còn nhận thức được nữa.

" Này! Này! Cậu đừng ngủ a! Đừng dọa mình nha! " Giang Ngộ Tuyết nhìn thấy đứa nhỏ rơi vào hôn mê thì hốt hoảng hét lên, cố gắng lay cho bé tỉnh. Nhưng mà đứa nhỏ vẫn không tỉnh.

Vân Đóa ở một bên cũng hoảng loạn đến chạy vòng tròn, liên tục liếm láp đứa nhỏ.

Nhưng mà hoảng loạn cũng không có ích gì. Giang Ngộ Tuyết cố nén sự hoảng sợ xuống, bế đứa nhỏ lên và đi về phía bãi đỗ xe. Vân Đóa cũng rất thông minh, nó quay đầu chạy vào trong hội chợ, thông báo với mọi người. Nhưng mà do mọi người đã tách nhau ra để đi chơi, nó chỉ có thể tìm được Giang Hạc Hiên nên liền không suy nghĩ gì nữa mà kéo Giang Hạc Hiên đi.

Giang Hạc Hiên thấy chỉ có một mình Vân Đóa quay về, không thấy Giang Ngộ Tuyết đâu thì hốt hoảng, vội vàng chạy ra ngoài tìm. Ra đến bãi đỗ xe thì thấy nhóc đang ôm một đứa bé cả người sũng nước, sắc mặt tím tái, trên mặt đầy vết bầm và bên khóe miệng còn rớm máu.

" Sa.... Samoyed, chuyện gì thế này? " Giang Hạc Hiên lo lắng hỏi.

" Lát nữa rồi nói. Bây giờ anh lập tức đưa em đến bệnh viện đi. "

" Được! Lên xe đi! "

Giang Hạc Hiên gọi một cuộc điện thoại thông báo cho cha mẹ rồi nhanh chóng lái xe đưa đứa nhỏ đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, đứa nhỏ lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, rất nhiều bác sĩ vây quanh, tình trạng có vẻ như không ổn lắm.

Khoảng 10 phút sau, Giang Duật Hành và Dung Nguyệt cũng đuổi kịp tới.

" Hiên tử! Chuyện gì thế con! " Dung Nguyệt vội vã lo lắng hỏi.

Giang Hạc Hiên đáp, " Có một đứa bé bị bạn bè bắt nạt, bị đánh thê thảm lắm, còn bị dìm xuống nước nữa. May mắn là Vân Đóa và Samoyed phát hiện được. Vì vậy mới may mắn cứu được. "

" Vậy, đứa nhỏ đó bây giờ ra sao rồi? Có ổn không? "

" Đang ở trong phòng cấp cứu, tình hình không ổn lắm. Trước lúc đến bệnh viện, nó đã ngất đi rồi. Có thể vượt qua lần này hay không, phải xem tạo hóa của nó rồi. "

" Ôi trời ơi, tạo nghiệt a! A, con báo cảnh sát chưa? "

" Báo rồi. Bọn họ sẽ đến ngay thôi. "

" Ừm. Ể, nhưng mà Samoyed đâu? "

" Em ấy đi thay y phục rồi. Vừa nãy bế đứa bé đó cả một đường, em ấy cũng sớm bị ướt sũng luôn rồi. "

" Ây dô, nó cũng ướt luôn hả? Chà, không khéo lại đổ bệnh nữa thì mệt đấy. Năm nay cũng không biết là có điềm gì không mà đến Côn Minh cũng có tuyết rơi. " Dung Nguyệt lo lắng nói.

" Trưởng công chúa yên tâm đi, em ấy sẽ không sao đâu. Gia hỏa đó khỏe như chó ấy. Thấm nước một chút cũng không làm nó ốm được đâu. "

Dung Nguyệt phì cười, " Cũng phải. "

Hai người nói đến đây thì liền nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết từ phía cuối hành lang đang lon ton chạy tới. Trên người nhóc mặc một bộ áo quần của bệnh viện, bên ngoài khoác áo ấm của Giang Hạc Hiên. Bởi vì cả áo của Giang Hạc Hiên quá lớn, nên trông nhóc như bị thu nhỏ vài size vậy, cực kì dễ thương.

Cùng lúc đó, cảnh sát cũng đã đến nơi. Giang Ngộ Tuyết và Giang Hạc Hiên là hai nhân chứng sống, đồng thời cũng là người báo án nên rất phối hợp trả lời các câu hỏi của cảnh sát.

Bất quá mà, hai người cũng chỉ là người qua đường, vì thế cảnh sát có hỏi thì cũng không hỏi ra được bao nhiêu là thông tin. Thế nên, bọn họ đành ra về và tiếp tục tự điều tra.

Khoảng hai giờ đồng hồ sau, quá trình cấp cứu kết thúc. Đứa nhỏ tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải nằm trong phòng hồi sức đặc biệt thêm vài ngày.

Giang Ngộ Tuyết đứng ở bên ngoài phòng bệnh, áp trán lên cửa kính, cố hết sức để nhìn vào trong. Ở bên trong, đứa nhỏ gầy yếu tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là đủ loại máy móc và dây nhợ, cơ thể nhỏ bé ấy dường như đang bị lọt thỏm giữa đống máy móc lạnh lẽo kia, trông đáng thương vô cùng.

Trong lòng Giang Ngộ Tuyết không khỏi cảm thấy lo lắng và phẫn nộ. Lo lắng rằng đứa nhỏ này sẽ không vượt qua nổi, phẫn nộ rằng vì sao trên đời này lại có người ác độc đến như vậy.

" Samoyed, về nhà thôi con. Khuya rồi. Ngày mai chúng ta lại đến thăm bạn ấy sau nhé, có được không? ". Giang Duật Hành nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giang Ngộ Tuyết, nói.

Giang Ngộ Tuyết chần chừ một chút rồi gật đầu, " Được. "- nói rồi, nhóc liền cùng Giang Duật Hành quay đầu rời đi.

Mấy ngày tiếp theo sau đó, Giang Ngộ Tuyết mỗi ngày đều dành ra chút thời gian để đến thăm đứa nhỏ. Nhưng mà nó vẫn cứ luôn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ cũng nói rằng, tỉ lệ tỉnh lại là rất thấp, bởi vì thương tích thật sự quá nặng. Nếu như rơi vào trường hợp xấu nhất thì rất có khả năng sẽ sống thực vật suốt đời.

Thông qua báo cáo giám định thương tích của bệnh viện, Giang Ngộ Tuyết biết được rằng, toàn thân đứa nhỏ này không có lấy một chỗ lành lặn, khắp người đều chi chít vết bầm tím và vết thương, có những vết thương rất mới, vẫn còn đang rỉ máu, có cả những vết thương đã cũ, tạo thành những vết sẹo vĩnh viễn. Những vết thương ấy, có vết thương là do roi quất, có vết thương là do dao rạch, có vết thương thì là do bị tàn thuốc lá dí vào, có vết thì là kim đâm, có vết là bỏng nước sôi, nói chung là vết thương kiểu gì cũng có.

Nhưng mà, đó chỉ mới là ngoại thương, còn có cả nội thương ở bên trong nữa. Bởi vì, đứa nhỏ này liên tục bị đá vào ngực, vào bụng nên đã dẫn đến tình trạng dập phổi và dập một phần nội tạng, nứt xương sườn. Ngoài ra, dạ dày của đứa nhỏ này cũng có vấn đề do thường xuyên bị bỏ đói và phải ăn đồ ăn ôi thiu.

Có thể nói, đứa nhỏ này đã mất nửa cái mạng. Lần này có thể tỉnh lại hay không, vậy thì phải xem tạo hóa của nó như thế nào.

Đồng thời, cũng trong khoảng thờigian này, Giang Ngộ Tuyết đã nhận được một số kết quả điều tra từ phía sở cảnh sát.