Ra khỏi khách sạn, Kiều Tiểu Mạnh liền không nhịn được mà luyên thuyên, " Tần Chiêu à, cậu lợi hại ghê luôn á. Chuyện bé tí tẹo như vậy mà cũng có thể nhìn ra được nhiều vấn đề đến vậy. Không hổ là bác sĩ tâm lý trong tương lai nha~ "
" Hơ hơ~ Đó mới không phải là chuyện nhỏ. Phần lớn phần tử khủng bố của xã hội đều xuất thân từ gia đình như vậy đấy. Người anh trai thì bị lạnh nhạt lâu ngày sẽ dễ nảy sinh tâm lý chống đối và phá phách để thu hút sự chú ý, còn người em trai thì được nuông chiều quá mức sẽ nảy sinh tâm lý rằng bản thân là cái rốn của vũ trụ, tất cả mọi người đều phải nuông chiều và cung phụng nó như một vị vua và bất cứ ai làm trái lời nó sẽ bị trừng phạt. Chuyện này mà không sớm chấn chỉnh thì tương lai sẽ có xác suất nổ ra tai họa là cực kỳ lớn. Bất quá tớ cũng không lo xa được đến vậy đâu, tớ chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy cảnh một đứa nhỏ thì bị tổn thương còn một đứa khác thì lại được cưng chiều. Cảm giác đó khó chịu lắm. "
" Ò~ nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì cậu cũng rất lợi hại. "
" Haha, cảm ơn đã khen. Tớ cũng là phải học đến sấp mặt mới có được một chút xíu bản lĩnh như vậy đấy. " Còn có 10 năm ròng rã chịu đựng vô vàn tổn thương tương tự mới rèn ra được khả năng thấu cảm ấy. Bất quá Tần Chiêu sẽ không nói vế sau ra.
Về đến nhà, Tần Chiêu bất ngờ khi nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đã về nhà trước cả anh, bây giờ còn nhàn nhã đứng tưới nước, tỉa lá sâu cho mấy bụi hoa mới trồng. Anh thấy hắn thì rất vui vẻ, nhào đến ôm chầm lấy hắn, " Tuyết à, sao mà anh lại về sớm thế? "
" Thì làm xong việc rồi liền về thôi. Ở lì ở đó làm gì? "
" Úi chà! Lần đầu tiên em nghe được là công việc của anh có thể làm xong hết đấy. "
" Hở? "
" Thì tại anh ngày nào cũng bận rộn như vậy, em liền có cảm giác là công việc của anh có làm như thế nào cũng không thể làm hết được. "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Không phải như vậy đâu. Trên thực tế, anh mỗi người đều có thể hoàn thành xong công việc của bản thân đấy nhé! "
" Oa~ lợi hại thế luôn sao? "
" Thật ra thì cũng giống như em vậy đó, em mỗi ngày đều có thể xử lý cả đống đề thi. Đã vậy còn có thời gian để học cả đống từ vựng mới, rồi còn có kiến thức về tâm lý học nữa. Hưm, cả đống việc như thế mà em vẫn có thể làm xong hết đấy thôi. Em cũng rất lợi hại mà. "
" Này có thể giống nhau sao? "
" Không giống hoàn toàn, nhưng mà có rất nhiều điểm tương tự. "
" Ò~ " Tần Chiêu nghe mà không hiểu lắm, nhưng lười suy nghĩ nên trực tiếp bỏ qua luôn, " Tuyết à, tối nay anh muốn ăn cái gì? "
" Mì lạnh Hàn Quốc. Mấy ngày nay trời quá nóng rồi, vì thế anh liền muốn ăn cái gì đó lạnh lạnh một chút. "
" Hở..... Nhưng mà em không biết nấu món đó.... "
" Cũng đâu có bắt em nấu. Anh mua về rồi kia kìa. "
" Hì hì~ Đợi lát nữa ăn tối xong anh dạy em giải toán nhé. Hôm nay có mấy bài toán khó muốn xỉu, em không giải được. "
" Được! "
" À đúng rồi, cũng sắp đến sinh nhật của Kiều Tiểu Mạnh rồi đó, anh đã mua quà cho cậu ấy chưa? "
" Mua rồi. Bộ sưu tập mới nhất của Skull Panda. Hôm trước anh hỏi thì cậu ấy nói muốn anh mua cái đó. "
" Ò~ "
" Vậy còn em thì sao? Em dự tính là sẽ mua cái gì? "
" Kinh phí của em eo hẹp, vì thế chỉ mua được một cái ly giữ nhiệt. Dù sao thì em còn phải tiết kiệm tiền để học đại học nữa, cậu ấy mà dám chê là em sẽ đấm chết cậu ấy. "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, vuốt mũi Tần Chiêu một cái, " Ấu trĩ! Bất quá em có thể thêm vào một thứ nữa. "
" Thêm vào cái gì? "
" Đi, đi lấy cho em xem. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền tắt vòi nước, kéo Tần Chiêu vào phòng rồi từ trên kệ sách ở phòng khách lôi ra một xấp tài liệu, " Cái này. Đảm bảo cậu ấy sẽ thích. "
" Đây là cái gì thế? " Tần Chiêu tò mò, lật ra xem, liền thấy bên trong là vô số những hồ sơ xin việc còn trắng của rất nhiều công ty lớn và tất cả đều có liên quan đến vị trí phiên dịch viên. " Shhh, đây.... Để làm gì thế? "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, tiếp tục rút ra một tập tài liệu khác đưa cho Tần Chiêu và nói, " Muốn tìm được công việc thì phải biết được nhà tuyển dụng cần cái gì. Nè, cái này là của em nè. Em hãy thử chọn một công ty mà em cảm thấy thích, xong rồi điền thông tin vào tờ đơn xin việc xem, xem xem em có thể lấp đầy được bao nhiêu trong CV. "
" A..... Chỉ điền đơn thôi mà, có cái gì mà khó đâu chứ! " Tần Chiêu nói rồi liền lập tức chọn một công ty và điền vào CV xin việc.
Chừng 10 phút sau, anh bàng hoàng nhận ra rằng, trừ trang đầu tiên là điền sơ yếu lý lịch rất dễ ra thì đằng sau anh chẳng điền thêm được cái gì nữa cả. Giang Ngộ Tuyết thấy thế liền mỉm cười, xoa đầu Tần Chiêu và nói, " Em thấy chưa. Nếu như em muốn lấy được công việc này thì ít nhất em phải lấp đầy được 80% tờ đơn này. Bằng cấp, kinh nghiệm, trải nghiệm, kỹ năng,... Từng thứ từng thứ một, nếu như em không thể thỏa mãn yêu cầu của nhà tuyển dụng thì em sẽ không thể có được công việc. Vì vậy, tờ đơn này sẽ giống như là một cây kim chỉ nam, giúp cho em biết được là cái công việc mà em muốn có nó yêu cầu em cần phải có những kỹ năng gì, bằng cấp gì, và em sẽ vin vào đó để từng bước từng bước làm theo. Như vậy thì em sẽ không cần mất thời gian và mất phương hướng trong việc tìm việc làm trong tương lai. Hơn nữa, nếu như em bắt đầu nỗ lực từ hôm nay thì chỉ đến khoảng cuối năm nhất đại học là em đã đủ tiêu chuẩn để đi thực tập rồi. Mà thực tập càng sớm thì sẽ càng có nhiều kinh nghiệm, sau khi ra trường cũng dễ tìm việc làm hơn. Kiều Tiểu Mạnh sau này cũng phải ra ngoài làm công, tặng cậu ấy cái này, thật sự rất thích hợp đấy. "
" Oa~ Tuyết à. Hôm nay em lại phát hiện ra được thêm một điểm cực kỳ tốt của anh rồi. Anh làm sao mà lại có thể đem tương lai tính toán kỹ đến vậy cơ chứ? Nếu như anh không nói, em sẽ thật sự không biết còn có thể làm như thế này đấy. "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Thật ra thì anh cũng chỉ là nghe nhân viên trong công ty truyền miệng nhau kinh nghiệm đi xin việc làm mà thôi. Nhưng anh nghe thấy cũng có lý phết, vì thế liền chia sẻ cho em và Tiểu Mạnh luôn. "
" Ò~ nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã chia sẻ cho em một điều tốt đẹp đến như vậy! "
" Chỉ nói một câu như vậy thôi sao? Em quả nhiên là không có một chút thành ý nào cả. "
Tần Chiêu phì cười, anh chồm lên ôm cổ Giang Ngộ Tuyết, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Giang Ngộ Tuyết được đà lấn tới, hắn ôm lấy eo Tần Chiêu, luồn lưỡi vào khoang miệng anh, cuốn lấy đầu lưỡi của anh, làm nụ hôn này càng thêm sâu sắc và nóng rực như nắng tháng 8.
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Chớp mắt một cái là đã đến sinh nhật của Kiều Tiểu Mạnh. Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết tất nhiên là cũng đến tham dự, à, còn có cả Nhậm An Ly nữa. Năm nay, tiệc sinh nhật được tổ chức ỏ nhà của Kiều Tiểu Mạnh, tất cả đồ ăn trong bữa tiệc đều do chính tay ba mẹ của cu cậu nấu.
Mọi người ăn uống và trò chuyện cực kỳ vui vẻ đến tận tối muộn. Sau khi mọi người đều đã ra về hết rồi, Kiều Tiểu Mạnh ngồi xổm ở ngoài sân, tay ôm chú cún mà Nhậm An Ly mới tặng cho cậu, chọt chọt nó, " Cún con à, mày nói xem tao phải làm sao đây? Tại mày mà ba mẹ không cho tao vô nhà luôn rồi nè. "
Con cún nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe, cái mặt đần thối, trông vừa dễ thương vừa buồn cười. Kiều Tiểu Mạnh nhịn không được mà phì cười, cậu vùi mặt vào trong bộ lông mềm mại của con cún, " Được rồi, ba mẹ không yêu mày thì tao yêu mày. Chậc, nên đặt tên gì cho mày mới được nhỉ? Hưmm, hay là gọi mày là Mì Sợi nhé, có được không? "
Con cún rên ư ử vài tiếng, cái mặt vẫn ngờ nghệch ra đấy.
" Ừm. Mày như vậy là đồng ý rồi có đúng không? Mì Sợi à~ Ê, sao mày lại không để ý tao!! "
Chợt, điện thoại của Kiều Tiểu Mạnh reo lên tiếng chuông báo tin nhắn. Cậu lấy ra xem, là tin nhắn của Nhậm An Ly.
Noãn Noãn: [ Kiều Tiểu Mạnh, quà mà tớ tặng cậu, cậu có thích không? ]
Mạnh Tử: [ Thích lắm! Cảm ơn cậu nhé. 😁]
Noãn Noãn: [ Ừm. Cậu thích là tớ vui rồi.]
Mạnh Tử: [ À đúng rồi, tớ vừa mới đặt tên cho nó, tên là Mì Sợi.]
Noãn Noãn: [ Mì Sợi? Hưm, nghe cũng không tệ. Nhưng mà tại sao lại là Mì Sợi?]
Mạnh Tử: [ Thì nhà tớ mở quán mì mà. Vì vậy nên nó tên Mì Sợi là hợp lý quá rồi còn gì.]
Noãn Noãn: [ Haha, cũng phải nhỉ.]
Kiều Tiểu Mạnh đang nhắn tin thì con Mì Sợi bỗng vuột ra khỏi vòng tay cậu, chạy lung tung khắp nơi.
Mạnh Tử: [ Ây da, được rồi, không nói nữa. Mì Sợi chạy rồi. Tớ phải đi bắt nó về đây.]
Noãn Noãn: [ Ừm.]
Kiều Tiểu Mạnh đuổi theo nó mệt nghỉ mới bắt lại được. Chợt, cửa nhà khẽ mở, em gái của cậu thò đầu ra, nhỏ giọng nói, " Ca ca, ba mẹ đều ngủ hết rồi, mau vào nhà đi. "
Kiều Tiểu Mạnh mừng như bắt được vàng, vội vã lách mình chạy vào nhà. . ngôn tình hoàn
...
Vài ngày sau.
Giang Ngộ Tuyết đang ngồi trong công xử lý công việc thì bỗng có một tin nhắn gửi đến. Hắn mở lên xem, xem xong thì lập tức nổi giận. Từ sau vụ bị Ninh Tuấn hắt nước bẩn, Giang Ngộ Tuyết đã triệt để cho thuộc hạ khống chế luôn diễn đàn của trường. Và quả nhiên là hắn không có đề phòng thừa thãi. Lần này lại có người muốn hắt nước bẩn. Bất quá đối tượng không phải là hắn mà là Tần Chiêu.
Một tài khoản ảo đã đăng lên diễn đàn một bài viết nói rằng mẹ của Tần Chiêu là kẻ giết người, còn ông bà của hắn thì đang ngồi tù vì tội buôn mai thúy. Lời lẽ trong bài viết này hoàn toàn là vu oan giá họa. Nếu như Giang Ngộ Tuyết mà không phát hiện sớm thì khi bài này bị đăng lên là toàn bộ cuộc đời của Tần Chiêu sẽ triệt để bị hủy hoại. Giang Ngộ Tuyết giận muốn điên cả người.
Nhưng mà, ưu điểm của Giang Ngộ Tuyết chính là càng tức giận thì hắn sẽ càng bình tĩnh, hắn hỏi thuộc hạ, là ai đăng. Đối phương liền nói, là Tô Dĩ Yến.
Giang Ngộ Tuyết kinh ngạc, Tô Dĩ Yến làm sao mà biết được chuyện này? Từ sau khi Tần Chiêu đến Thượng Hải, hắn đã dùng rất nhiều cách để che giấu quá khứ của anh, cốt yếu chính là không muốn bất kì ai vì chuyện này mà làm tổn thương anh. Nếu như theo cách điều tra thông thường thì Tô Dĩ Yến sẽ không thể biết được chuyện này, mà nếu như dùng cách đặc biệt để điều tra thì cô ta không có năng lực đó.
Vậy thì là tại sao?
Giang Ngộ Tuyết suy nghĩ một hồi, rất nhanh đã nhìn thấu chân tướng. Hắn cười lạnh một tiếng rồi lập tức đứng dậy rời khỏi công ty, đi tìm Lâm Cảnh Nhàn.
Lâm Cảnh Nhàn thấy hắn đến thì có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, y mở lơi trêu chọc, " Úi chà, Tiểu Giang tổng hôm nay sao mà lại có thời gian qua đây chơi với anh thế? "
Giang Ngộ Tuyết nhấp một ngụm trà, nghiêm túc nói, " Em không rảnh nhá! Qua đây là để bàn chính sự đấy. Nhàn ca, giúp em một chuyện, đổi lại thì em sẽ chia cho anh 1% cổ phần của công ty Khánh Đức, thế nào? "
" Yô~ ra giá cao đến vậy luôn hả? Được thôi, ai không lấy chính là thằng ngu. Nói đi, muốn anh giúp chuyện gì? "
" Chỗ này em có một số chứng cứ của việc doanh nghiệp Tô thị trốn thuế và thu chuộc quan trên. Bất quá chỉ nhiêu đây thôi thì không đủ để kéo sập Tô thị. Anh làm sao thì làm, nhưng mà kết quả là phải kéo sập công ty của bọn họ. Còn có Phàn thị, trong đây có chứng cứ cha con nhà họ Phàn quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên. Tội này, đủ để ngồi tù rồi. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đưa cho Lâm Cảnh Nhàn một cái USD.
" Chà, cuối cùng cũng không nhịn nổi con bé Tô Dĩ Yến kia nữa rồi hả? Sao, nó chọc gì em mà em lại tức giận đến mức này thế? "
" Nó đụng vào vảy ngược của em. Được rồi, em cũng không nói nhiều nữa, việc này giao lại cho anh đấy nhé. "
" Ừm. Ể, Tô thị thì là do Tô Dĩ Yến, còn Phàn thị thì lại sao thế? "
" Phàn Thế Thành. Anh biết nó mà. Thằng nhóc đó từ nhỏ đã thích cướp đồ của em. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn em đều không chấp kẻ nghèo hèn như nó. Lần này nó tuy không cướp đồ của em, nhưng mà nó đã đụng chạm tới người mà em trân quý nhất, đã chạm đến giới hạn nổi điên của em rồi. Vì vậy, nếu như em còn nhẫn nhịn thì em không mang họ Giang nữa. "
" Ò~ Phàn thị thì rất đơn giản, gốc rễ của bọn họ không sâu, gió thổi một cái là đổ ngay, cộng thêm cái chứng cứ quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên này, xem như là bọn họ chết chắc rồi. Bất quá việc kéo sập Tô thị vẫn cần một chút thời gian. Ít nhất là nửa năm. Bọn họ dẫu sao cũng là công ty lớn, cắm rễ đã ba mươi mấy năm, không thể nói bứng là bứng ngay được. "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, nụ cười ngây thơ thánh thiện nhưng ẩn chứa sát ý, " Nhàn ca, anh hiểu rõ em mà. Con người em không có ưu điểm nào ngoại trừ kiên nhẫn. Đừng nói là nửa năm, cho dù là 10 năm thì em cũng sẽ đợi. Thứ mà em muốn nhìn thấy, chính là Tô gia nhà tan cửa nát và Tô Dĩ Yến vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên làm người được nữa. "
Lâm Cảnh Nhàn phì cười, " Em thật sự rất giống với cha của em. Rất tàn nhẫn. Được rồi, anh hiểu rồi! Yên tâm đi, việc này cứ giao cho anh. "
Cùng lúc đó, Tần Chiêu đang cùng Kiều Tiểu Mạnh đi mua sắm ở trung tâm thương mại thì bỗng đụng phải Chu Đồng Đồng. Theo bản năng, Tần Chiêu liền né tránh, nhưng mà cô ta đã phát hiện ra anh và chặn anh lại, chua ngoa nói, " Yô~ đây là ai vậy? Chậc chậc, mấy năm qua xem ra mày cũng sống tốt lắm nhỉ. Thế nào? Bán mông cho tên đại gia nào rồi vậy? "
Kiều Tiểu Mạnh nghe vậy liền tức giận và lao đến đẩy Chu Đồng Đồng ra, " Nè, ai cho phép mày sỉ nhục bạn của tao? Tao không muốn đánh con gái đâu nhé! Nhưng mà nếu như mày mà cứ chọc điên tao là tao sẽ đánh thật đấy. "
Chu Đồng Đồng bị đẩy đến loạng choạng, nhưng mà cô ta vẫn cười to, hệt như một kẻ điên vậy, " Bạn? Cậu thế mà lại làm bạn với loại người này á? Bạn học à, tôi khuyên cậu, tránh xa cái thằng rác rưởi này ra một chút. Mẹ của nó là một kẻ giết người đấy. Cậu có biết không? Mẹ của nó đã giết cha của nó để chạy theo một người đàn ông giàu có đấy. À, còn nữa, ông bà của nó cũng dã đi tù rồi, nghe nói là buôn mai thúy đấy. Làm bạn với kiểu người này, cậu không ngại bẩn sao? "
Chu Đồng Đồng nói rất to nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, mọi người đi qua đi lại chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao. Kiều Tiểu Mạnh cũng ngây người ra, cậu quay đầu nhìn Tần Chiêu, cậu vốn dĩ không muốn tin, nhưng mà nhìn vẻ mặt của Tần Chiêu thì có vẻ như đây không phải là thông tin giả.
Tần Chiêu siết chặt nắm tay, anh cố gắng giữ bình tĩnh để bản thân không sụp đổ ngay lúc này. Sự việc đã qua đi rất nhiều năm rồi, anh cũng nghĩ rằng anh đã không còn sợ Chu Đồng Đồng nữa. Nhưng mà không, sự thật rằng trong tiềm thức, anh vẫn còn rất sợ cô ta. Và nhất là khi cô ta lần nữa xuất hiện trước mặt anh, phanh phui quá khứ dơ bẩn của anh cho tất cả mọi người đều thấy.
Chu Đồng Đồng được nước lấn tới, cô ta bước đến và vỗ vỗ vào mặt Tần Chiêu, nói, " Tần Chiêu à Tần Chiêu, mày đến cuối cùng cũng chỉ là một con chuột ở dưới cống cho người người dẫm đạp mà thôi. Mày đừng nghĩ là mày bám lên được Giang Ngộ Tuyết thì mày đã bay lên cành cao và trở thành phượng hoàng rồi. "
Tần Chiêu thất kinh, " Cô sao lại biết chuyện của tôi? "
Chu Đồng Đồng mỉm cười, " Nếu như không muốn người khác biết thì bản thân đừng có làm. Mà tao nói thật nhé, mày đừng vọng tưởng nữa, tao mới là vị hôn thê chính thức của Giang Ngộ Tuyết. Mày đây chính là đang làm tiểu tam đấy. À không, mày đến làm một tên tiểu tam cũng không xứng đâu. Mày ấy à, chỉ là một món đồ chơi của Giang Ngộ Tuyết mà thôi. Tao là người hiểu rõ Giang gia nhất, mẹ của hắn muốn có cháu để bồng, thế nên Giang Ngộ Tuyết tuyệt đối sẽ không bao giờ kết hôn với một con gà trống không biết đẻ như mày đâu. Tần Chiêu à, nếu như mày biết điều thì hãy cút càng nhanh càng tốt đi. Đừng để tao còn thấy mặt mày, nếu không thì tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. "
Chu Đồng Đồng nói rồi liền ngạo nghễ bỏ đi. Tiếng xì xầm xung quanh càng lúc càng nhiều, có người còn lên tiếng mắng chửi Tần Chiêu là kẻ vô liêm sỉ, dùng rất nhiều từ ngữ cay độc để chửi anh, có người còn rút điện thoại ra để quay.
Kiều Tiểu Mạnh lúc này mới hoàn hồn trở lại, cậu hung dữ đuổi đám đông đi, rồi dìu Tần Chiêu ra ngoài. Ra đến bên ngoài, Tần Chiêu vẫn không thể bình tĩnh trở lại, anh cảm giác cả người đều quay cuồng, dạ dày quặn thắt lại, cơn buồn nôn dâng lên, anh ôm lấy thùng rác mà nôn thốc nôn tháo.
Kiều Tiểu Mạnh thấy vậy thì hoảng đến phát khóc, cu cậu vội lấy điện thoại ra và gọi cho Giang Ngộ Tuyết. Giang Ngộ Tuyết nghe tin thì liền tức tốc chạy đến. Nhưng mà hắn còn chưa kịp đến nơi thì Tần Chiêu đã ngất xỉu và được Kiều Tiểu Mạnh đưa vào bệnh viện rồi.