Lúc Tần Chiêu tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối. Thứ đầu tiên mà anh cảm nhận được chính là mùi thuốc sát trùng gay mũi đặc trưng chỉ có ở bệnh viện. Anh chậm rãi ngồi dậy, ánh sáng trong phòng hơi tối, đèn lớn không bật, chỉ bật vài cái đèn ngủ nhỏ màu vàng cam ở trên đầu giường mà thôi. Trong lòng Tần Chiêu có chút hụt hẫng, cảm giác vừa tỉnh lại nhưng chẳng nhìn thấy ai ở bên cạnh này không tốt đẹp cho lắm, đó là loại cảm giác giống như bị cả thế giới ruồng bỏ vậy.
Bỗng, cửa phòng khẽ mở. Tần Chiêu vui mừng vì nghĩ rằng Giang Ngộ Tuyết đã đến rồi, nhưng không, người bước vào là Kiều Tiểu Mạnh.
Kiều Tiểu Mạnh thấy Tần Chiêu đã tỉnh thì vui mừng, " Cậu dậy rồi hả? Thế nào, có đói không? Tớ có mang cháo cho cậu nè. Muốn ăn một chút không? "
Tần Chiêu lắc đầu. Tâm lý của anh theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi, anh rụt người vào trong chăn, né tránh Kiều Tiểu Mạnh. Kiều Tiểu Mạnh nhìn thấy rõ biểu hiện của Tần Chiêu, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy xót xa, cậu giơ tay bật công tắc của đèn lớn, cả căn phòng liền phút chốc trở nên sáng bừng.
" Tiểu Chiêu Tử à, cậu hôn mê cả nửa ngày rồi đó. Thật sự không đói sao? "
Tần Chiêu vẫn lắc đầu. Anh như một con thú nhỏ bị thương, sợ hãi cả thế giới mà tiếp tục lùi về phía sau như là sắp bỏ trốn.
Kiều Tiểu Mạnh thở dài, trực tiếp đi đến ngồi xuống giường bệnh, đối diện với Tần Chiêu. Và trong giây lát, cậu nhìn thấy Tần Chiêu run bắn lên, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi đến tột độ.
" Tần Chiêu! Cậu đang sợ cái gì vậy? Tớ cũng không phải quái vật, tớ đâu có ăn thịt cậu đâu mà cậu sợ tớ dữ vậy? " Kiều Tiểu Mạnh nói.
Tần Chiêu không đáp, anh nhìn chằm chặp vào Kiều Tiểu Mạnh, ánh mắt đầy sự đề phòng. Kiều Tiểu Mạnh khẽ thở dài, " Tần Chiêu, tớ biết là cậu đang sợ cái gì. Nhưng mà cậu không thể tin tưởng tớ một chút được sao? Tớ quen biết cậu đã 7 năm rồi, con người của cậu như thế nào mà tớ còn không hiểu rõ sao? Quan hệ giữa cậu với Giang đại thần thế nào mà tớ còn không hiểu rõ sao? Tớ không biết chuyện lúc sáng mà cô gái kia nói là thật hay là giả, nhưng mà nếu như có là thật thì đã làm sao chứ? Người lớn làm sai thì liên quan gì đến cậu cơ chứ? Tần Chiêu, tớ sẽ không để ý đến những chuyện đó đâu. Nếu như cậu chịu chấp nhận thì chúng ta vẫn là bạn bè. "
" Thật... Thật không? Đừng lừa tớ. " Tần Chiêu yếu ớt lên tiếng.
Kiều Tiểu Mạnh phì cười, " Sẽ không đâu. "
" Xin lỗi. "
" Tại sao? "
" Tại vì ban đầu đã giấu giếm cậu và mọi người. "
" Hầy, không sao cả. Nếu như là tớ thì tớ cũng không nguyện ý nói ra. "
Tần Chiêu ôm đầu, nước mắt chảy ròng ròng, anh nghẹn ngào nói, " Nói thật, tớ cũng không biết chuyện năm xưa rốt cuộc là như thế nào. Từ khi tớ có nhận thức đến bây giờ thì tất cả mọi người đều nói với tớ rằng mẹ tớ là kẻ giết người, nói rằng bà ấy đã giết cha tớ để chạy theo một người đàn ông giàu có hơn. Tớ không rõ rằng đó có phải là sự thật hay không, nhưng mà tớ biết rõ một điều rằng là cha tớ đã chết và tớ từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp qua mẹ tớ. Lần duy nhất mà tớ được nhìn thấy mặt mẹ là năm tớ 8 tuổi, năm đó ông bà nội chuyển nhà, và tớ đã vô tình tìm thấy được một cuốn album cũ, bên trong là ảnh chụp của cha mẹ và tớ khi tớ vừa mới được sinh ra, còn có ảnh cưới của cha mẹ. Bất quá, tớ còn chưa kịp giấu cuốn album đó đi thì đã bị ông nội lấy đi rồi. Còn có việc ông bà nội tớ ngồi tù. Đó là sự thật đấy. Nhưng mà không phải là vì buôn mai thúy. Là chính tay Giang Ngộ Tuyết tống bọn họ vào tù đấy. "
" Hả? Giang đại thần sao? "
" Không sai. Lần đầu tiên tớ gặp Giang Ngộ Tuyết, là năm 10 tuổi. Đó là một ngày cận Tết, ở gần nhà ông bà có mở một khu hội chợ, tớ.... đến đó để tìm đồ ăn. Nhưng mà không may mắn gặp phải Đỗ Hợp và Quách Nhiên. Hai tên đó là bạn cùng lớp với tớ, bình thường luôn cùng Chu Đồng Đồng - chính là cô gái lúc sáng, cùng nhau bắt nạt tớ. Lúc đó tớ rất nhu nhược, chỉ biết cam chịu. Bọn họ đánh tớ, còn dìm tớ xuống nước. Tớ cứ tưởng là bản thân sẽ chết. Nhưng mà không, ngay lúc tớ chuẩn bị từ bỏ mạng sống thì Giang Ngộ Tuyết đã xuất hiện rồi. Cậu ấy giống như một vị thần vậy, mái tóc trắng muốt, gương mặt hoàn hảo không tì vết, là kiểu người mà tớ chưa từng gặp qua bao giờ. Lúc đó, tớ cảm thấy cậu ấy rất đẹp, rất giống thần tiên ở trong truyện cổ tích, vòng tay của cậu ấy cũng rất ấm, tớ muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút nhưng mà không cẩn thận đã ngất đi rồi. Có điều, thật may mắn là khi tớ tỉnh lại thì vẫn tiếp tục có thể nhìn thấy cậu ấy. "
" Sau đó, tớ biết được rằng, trong mấy ngày mà tớ hôn mê bất tỉnh ấy, Giang Ngộ Tuyết đã báo cảnh sát. Sau đó, cảnh sát liền bắt Đỗ Hợp và Quách Nhiên, bắt luôn cả ông bà nội của tớ, bởi vì ông bà nội của tớ cũng từng ngược đãi tớ. Sau đó nữa thì Giang Ngộ Tuyết khởi kiện, Đỗ Hợp và Quách Nhiên thì vì chưa đủ tuổi vị thành niên nên chỉ bị bắt vào trại giáo dưỡng vài tháng mà thôi, còn ông bà tớ thì phải lĩnh án tù. 6 tháng tù giam. "
Nghe xong, trong lòng Kiều Tiểu Mạnh không tránh được thổn thức, cậu vỗ vỗ lưng Tần Chiêu, " Được rồi, tất cả đều đã qua hết cả rồi. Đừng sợ, bây giờ cậu không phải là chỉ có một mình nữa, cậu có Giang đại thần, có Giang gia, còn có tớ nữa. Mọi người đều sẽ bảo vệ cậu. "
Tần Chiêu lúc này lại chẳng thể nghe lọt tai lời của Kiều Tiểu Mạnh. Anh đã tự tay xé rách vết thương mà bản thân đã che giấu nhiều năm qua cho người khác nhìn thấy, cảm giác đó thật sự là đau đớn đến tê tâm liệt phế. Anh bây giờ rất muốn khóc thật to, nhưng mà lại không thể khóc thành tiếng, anh chôn mặt vào giữa hai đầu gối, nấc lên từng tiếng bi thương đến nghẹn lòng.
Kiều Tiểu Mạnh cũng bị cảm xúc của Tần Chiêu làm ảnh hưởng, cu cậu nhất thời không biết phải nên nói gì mới phải, đành im lặng và vỗ vỗ lưng Tần Chiêu, cố gắng an ủi anh. Phải mất rất lâu sau Tần Chiêu mới bình tĩnh được một chút. Và anh như chợt nhớ ra điều gì đó, liền ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.
" Cậu đang tìm cái gì vậy? " Kiều Tiểu Mạnh hỏi.
" Anh ấy đâu? "
" Giang đại thần ấy hả? À, lúc nãy lúc cậu chưa tỉnh lại thì cậu ấy có đến đây, ngồi được chừng nửa tiếng đồng hồ là đột nhiên bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi. Hình như có việc gì đó rất gấp gáp. "
Trong lòng Tần Chiêu bỗng nhiên như bước hụt một cú. Trống rỗng và đau đớn. Ngay lúc anh cần hắn nhất thì hắn vẫn còn tâm tư để đi làm. Đối với hắn, dường như công việc còn quan trọng hơn cả anh. Và câu nói của Chu Đồng Đồng đột nhiên vang lên trong đầu anh: Mày ấy à, chỉ là một món đồ chơi của Giang Ngộ Tuyết mà thôi.
Đúng rồi nhỉ.... Một món đồ chơi mà thôi. Là một món đồ chơi thì anh có quyền gì để yêu cầu hắn phải quan tâm đến anh từng li từng tí được cơ chứ. Anh đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên hai người ở bên nhau. Ngày hôm ấy, Giang Ngộ Tuyết chỉ là giả vờ say và hôn anh, có lẽ mục đích của hắn chỉ là muốn trêu chọc anh một chút thôi. Nhưng mà anh lại đánh mất hết lý trí, cứ vậy mà nhào vào sự trêu chọc đầy ôn nhu của hắn. Tựa như một con ruồi, không nhịn mà thèm thuồng mật ngọt, lại không biết được rằng bên trong hũ mật ấy có thuốc độc.
Suy nghĩ ấy liên tục đeo bám Tần Chiêu nhiều ngày liền, và kể từ khi anh nhập viện, xuất viện và về nhà đã được 2 ngày thì vẫn không thấy tăm hơi của Giang Ngộ Tuyết đâu. Điều ấy càng làm anh lún sâu vào việc nhận định rằng Giang Ngộ Tuyết chỉ đang chơi đùa với anh.
...
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Khoảng 4 ngày sau khi xảy ra chuyện, Giang Ngộ Tuyết cuối cùng cũng xử lý xong hậu quả. Hắn mệt đến muốn bở hơi tai, vốn dĩ hắn đã rất muốn về nhà tắm rửa một phát rồi trèo lên giường ngủ một giấc, nhưng mà vẫn còn một chuyện, hắn bắt buộc phải làm.
Chiếc xe bon bon chạy trên đường lớn, quẹo trái, quẹo phải một hồi rồi ngừng lại ở căn biệt thự ở Từ Hối- nơi Chu Đồng Đồng đang ở.
Chu Đồng Đồng thấy Giang Ngộ Tuyết đến thì vô thức hoảng sợ, cô bước lùi về phía sau hai bước, run rẩy nói, " Nhị thiếu gia.... Đã tối muộn như vậy rồi mà cậu còn về đây làm gì? "
Giang Ngộ Tuyết liếc nhìn Chu Đồng Đồng bằng ánh mắt sắc lẻm, hắn ung dung ngồi xuống sô pha, rót trà và nhấp một ngụm, " Đây là nhà của tôi. Tôi đi hay ở cũng không đến lượt cô lên tiếng. "
Giang Ngộ Tuyết vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ áo đen của hắn liền đạp cho Chu Đồng Đồng một phát, khiến cho cô ngã nhào xuống đất, sau đó thì khóa chặt tay cô ra sau lưng. Chu Đồng Đồng bị tấn công bất ngờ thì hét toáng lên, " Giang Ngộ Tuyết!! Mày muốn làm gì? Tao.... Tao sẽ báo cảnh sát đấy!! "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Được thôi. Cứ báo đi. Sẵn tiện tôi cũng báo luôn rằng hai người anh trai của cô đánh bạc ăn tiền, tội của bọn họ cũng đủ để ngồi tù rồi đấy. Chúng ta cá chết lưới rách, thế nào? "
Chu Đồng Đồng tức đến uất nghẹn. Giang Ngộ Tuyết gần như nắm hết tất cả mọi điểm yếu của cô trong tay. Về sau, nếu như muốn thoát khỏi hắn xem chừng sẽ có chút khó khăn rồi.
Giang Ngộ Tuyết dùng một chiếc quạt nâng cằm Chu Đồng Đồng lên, ép cô phải ngẩng cao đầu nhìn hắn và tiếp tục nói, " Chu Đồng Đồng à, ở trong biệt thự lớn lâu rồi, cô liền tưởng rằng bản thân là chủ nhân của nơi này rồi sao? Ha~ để tôi nhắc nhở cho cô nhớ nhé, cô, chỉ là một con nợ của tôi mà thôi. Tôi cho cô ở tại đây là vì không muốn mang tiếng ngược đãi vị hôn thê mà thôi. Mà nói thật nhé, chỉ bằng cô thì không xứng làm vị hôn thê của tôi đâu. Mở mắt ra mà nhìn cho rõ, tôi chưa từng xem cô là vị hôn thê, cô chỉ là một con nợ, một con tin mà tôi giữ lại để mẹ của cô khỏi quỵt tiền của tôi mà thôi. Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ thân phận của bản thân đi. "
" Mày..... " Chu Đồng Đồng tức giận đến nghiến răng, mắt long lên sòng sọc.
" Chu Đồng Đồng, cô còn nhớ Tần Chiêu không? "
Chu Đồng Đồng cười khẩy, " À, cái thằng rác rưởi đó ấy hả. Tao đương nhiên là nhớ rõ rồi. Mày với nó, đúng là ghê tởm như nhau. Chả trách lại có thể dính vào với nhau. "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Chu Đồng Đồng, nói cho cô một cái bí mật nhé, thật ra thì tôi đã sớm biết được rằng là học viện INUC là trường mà Tô Dĩ Yến đang học đấy. Tôi là cố ý sắp xếp để cô học cùng với nó đấy. Thế nào? Vui không? "
Chu Đồng Đồng nghe vậy thì không giữ bình tĩnh được nữa, cô gào lên, " Giang Ngộ Tuyết, mày cố ý sao? Mày rốt cuộc là có mục đích gì? "
Giang Ngộ Tuyết vẫn mỉm cười, " Chỉ muốn cho cô nếm thử mùi vị của việc bị bạo lực học đường thôi mà. "
" Tại sao? Tại sao? Tao rốt cuộc là có thù gì với mày mà mày lại hành hạ tao như thế? "
" Vậy thì tôi cũng muốn hỏi cô một chút, rốt cuộc là Tần Chiêu có thù oán gì với cô mà cô lại hết lần này đến lần khác hành hạ em ấy như vậy? "
Chu Đồng Đồng đột nhiên cứng họng.
Giang Ngộ Tuyết tiếp tục nói, " Chu Đồng Đồng, mùi vị bị bạo lực học đường có dễ chịu không? Cô có từng nghĩ đến là 4 năm tiểu học đó Tần Chiêu đã từng phải chịu đựng những chuyện y hệt như vậy không? À, không chỉ có Tần Chiêu, mà còn có rất nhiều bạn nhỏ khác nữa. Chu Đồng Đồng à, cô và Tô Dĩ Yến là cùng một loại người đấy. Nếu như không có tôi xen vào ở giữa, nói không chừng hai người đã có thể làm chị em tốt của nhau, ngày ngày đi bắt nạt người khác rồi. Hầy, tôi vốn dĩ cũng không tính là sẽ dày vò cô quá lâu đâu. Tôi từng nghĩ rằng, cho cô trải nghiệm cảm giác đó đến hết học kỳ 1 thôi thì sẽ thả cô về quê nhà Côn Minh. Món nợ kia, tôi cũng không thèm tính toán nữa. Dù gì thì cha cô cũng từng cứu mạng cha tôi. Số tiền đó, tôi ngay từ đầu đã không tính sẽ đòi lại. Nhưng mà ngay thời điểm mấu chốt này, cô lại đi chạm vào vảy ngược của tôi. Chu Đồng Đồng à, trước kia chỉ là một bài học nhỏ thôi, từ giờ về sau tôi sẽ cho cô nếm trải tư vị của địa ngục. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cô có biết không, ly trà ban nãy mà cô uống tôi đã hạ độc rồi. "
Chu Đồng Đồng nghe vậy thì thất kinh, vội vàng muốn móc họng để ói ra nhưng hai tay đã bị khóa chặt, cô chỉ đành bất lực mà nôn khan. Và đột nhiên, cô cảm nhận được cơn đau râm ran ở bụng, sau đó thì lan ra toàn thân, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác này tựa như là bị hàng ngàn cây kim nhỏ đâm chích lên cơ thể vậy.
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, vui vẻ xem kịch và nói, " Yên tâm đi, độc này sẽ không khiến cho cô chết đâu. Nó chỉ khiến cho cô đau đớn đến sống không bằng chết thôi. À, độc này không có thuốc giải hoàn toàn, chỉ có thuốc giải tạm thời, mỗi tháng đều phải uống một lần, bằng không thì hậu quả cô tự gánh đấy nhé! Thuốc giải ở trong tay tôi, và chỉ có tôi mới biết cách điều chế. Vì thế, nếu như cô có gan thì cứ việc chạy cho tôi xem. Xem xem cô có thể chạy được bao xa. "
Chu Đồng Đồng đau đớn đến vật vã, nhưng mà cô vẫn còn cứng miệng mà gào lên rằng, " Giang Ngộ Tuyết, mày như thế này là vi phạm pháp luật đấy! Mày không sợ tao sẽ báo cảnh sát sao? "
" Xin mời! Cô cứ việc báo, rồi xem xem tên cảnh sát nào có thể xử tôi! Cho dù cô có bản lĩnh để lôi đầu tôi ra tòa thì tôi vẫn sẽ có cách để thoát thân. Chu Đồng Đồng à, cô quá ngây thơ rồi. Cô cho rằng trước khi tôi dám làm ra những việc này thì không có bất kì tính toán nào sao? Và cô cho rằng kẻ xuất thân từ hào môn thế gia đều là kẻ đơn giản, ngày ngày chỉ biết mặc đồ hiệu và lái siêu xe thôi sao? Ha~ vậy thì cô đã quá thiển cận rồi. Hơn nữa, cho dù là không xuất thân từ hào môn thì Giang Ngộ Tuyết tôi cũng không phải là hạng người dễ đối phó. Cái khác không nói, nhưng nếu như nói đến thủ đoạn vậy thì lão cáo già như cha tôi cũng phải thua tôi cả nửa bàn cờ đấy. Chu Đồng Đồng à, trong mắt tôi, cô cũng chỉ là một con kiến và tôi có rất nhiều cách để cho cô vô thanh vô tức biến mất khỏi thế giới này. Đấu với tôi? Cô đấu không lại đâu. "
Chu Đồng Đồng nghe xong thì triệt để tuyệt vọng luôn, cùng lúc đó cơn đau đớn do thuốc gây ra đã lên đến đỉnh điểm, cô vội vàng ôm chân Giang Ngộ Tuyết và hèn mọn cầu khẩn, " Tôi không chạy.... Tôi xin thề là sẽ không chạy..... Cầu xin cậu..... Cho tôi thuốc giải..... "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, phất tay sai vệ sĩ làm việc. Vệ sĩ áo đen liền bóp mồm Chu Đồng Đồng, đổ vào một ống thuốc.
Chừng 10 phút sau, cơn đau trên người Chu Đồng Đồng đã biến mất. Cô trân mắt nhìn Giang Ngộ Tuyết. Con người này quá đáng sợ. Cô đáng lẽ ngay từ đầu đã không nên dính líu đến hắn.
Giang Ngộ Tuyết vẫn mỉm cười, hắn tiếp tục nói, " Chu Đồng Đồng à, tôi vốn dĩ cũng không muốn hủy hoại cuộc đời của cô đâu. Nhưng mà là do cô muốn hủy hoại cuộc đời của người tôi yêu trước đấy. Cuộc chiến này, là do cô khơi mào trước. Bé con mà tôi vất vả nuôi dưỡng 7 năm, cẩn thận từng chút một bảo vệ em ấy lớn đến chừng này, thật khó khăn em ấy mới có thể vui vẻ được như bây giờ, ấy vậy mà ngay lúc này cô lại xuất hiện và tiếp tục đả kích em ấy, bao nhiêu công sức của tôi phút chốc đã bị cô đạp đổ cả rồi. Hầy, cũng là trách tôi đã không sớm đề phòng cô và Phàn Thế Thành, cũng trách tôi ngày hôm ấy lỡ thân mật với em ấy ở trong nhà hàng để cho hai người có cơ hội bắt gặp được. Bất quá không sao cả, biết sai thì sửa. Chu Đồng Đồng, nói cho cô tin này nhé, việc cô và Tô Dĩ Yến lên kế hoạch bôi nhọ Tần Chiêu đã bị tôi xóa sổ hết rồi. Tin tức mà cô muốn nhìn thấy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ lên được mặt báo đâu. Bất quá, chuyện cô và Phàn Thế Thành có quan hệ với nhau, còn có cả việc hai anh trai của cô là hai con bạc đã bị cảnh sát bắt giữ, chuẩn bị ngồi tù, mẹ cô thì ép hôn và tống tiền tôi thì đã xuất hiện trên diễn đàn trường rồi đấy. Chúc cô ngày mai đi học vui vẻ nhé! Đừng trốn học. Nếu như cô dám trốn học thì tôi sẽ tiếp tục cho cô nuốt thuốc độc đó nha! "
Chu Đồng Đồng nghe mà sợ đến xanh cả mặt, thân thể không ngừng run rẩy.
" Đúng rồi, bất luận thế nào thì đây cũng là nghiệp mà cô tạo ra, vì vậy hãy sống cho tốt để nghiệp quật nhé. Đừng nghĩ đến việc tự sát để giải thoát. Nếu như cô dám tự sát thì tôi sẽ đem thi thể của cô bán cho tổ chức minh hôn đấy nhé! " - Giang Ngộ Tuyết nói xong thì quay đầu bỏ đi.
Chu Đồng Đồng nghe mà sợ đến xanh cả mặt, cả người run lên bần bật. Đây đúng thật sự là địa ngục, sống cũng không được mà chết cũng không xong. Mặc dù hủ tục minh hôn bây giờ đã bị nhà nước cấm, nhưng mà ở một số vùng quê nghèo nàn lạc hậu thì hủ tục này vẫn còn tiếp diễn. Chu Đồng Đồng nhớ, hồi nhỏ cô đã từng chứng kiến cảnh tượng minh hôn, và cảnh tượng ấy đã gây ám ảnh cho cô đến tận bây giờ. Cô không dám tưởng tượng rằng nếu như cô mà tự sát rồi Giang Ngộ Tuyết đem thi thể của cô vứt cho mấy tên yêu ma quỷ quái kia thì đó sẽ là cảnh tượng rùng rợn đến mức nào. Cô rất sợ. Rất không muốn sau khi chết cũng không được yên nghỉ, nên từ đó về sau liền ngoan ngoãn nghe lời Giang Ngộ Tuyết, chịu đựng tất cả mọi sự dày vò của hắn. Và sau này, cô chịu đựng được tầm 2 năm thì triệt để hóa điên luôn. Sau đó, cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần, sống nốt quãng đời còn lại với trạng thái nửa điên nửa tỉnh.
Còn về phần Tô Dĩ Yến và Phàn Thế Thành. Tô Dĩ Yến thì sau khi Tô gia sụp đổ, với bản tính hung hăng và máu chiến, cô đã lưu lạc thành giang hồ, gia nhập hắc bang, cuối cùng thì chết trong một trận hỗn chiến tranh giành địa bàn. Lúc cô qua đời thì tuổi còn chưa tròn 20. Còn Phàn Thế Thành, gã ta bị Lâm Cảnh Nhàn ẩn danh tố cáo việc quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên nên bị ngồi tù hết 3 năm. Sau khi mãn hạn tù, gã liền lưu lạc thành người vô gia cư, sống một cuộc đời vất vưởng nay đây mai đó và cuối cùng thì chết ở xó nào cũng không ai hay.
Đó chính là kết cục của việc chọc điên Giang Ngộ Tuyết. Máu chó điên của hắn một khi đã nổi lên thì ai cũng đừng hòng sống sót. Giống như Giang Ngộ Tuyết đã từng nói, hắn chỉ là một người bình thường, cũng có thất tình lục dục, có mặt tốt và cũng có mặt xấu. Chỉ là bình thường hắn lựa chọn làm một người tử tế, che đậy đi mặt xấu xa kia. Có điều hắn che giấu quá tốt nên mọi người cứ tưởng rằng hắn là một thiên thần lương thiện vẹn toàn.
Samoyed là một loài chó dễ thương và thân thiện, vẻ ngoài hoàn hảo hệt như một thiên sứ, tính cách lại dễ gần dễ mến. Nhưng mà đừng quên rằng, Samoyed cho dù có đáng yêu đến mức nào thì nó cũng là một loài động vật săn mồi có hàm răng nanh sắc nhọn và lực cắn khoảng 200 đến 400 PSI, gần như ngang ngửa với một con Pit Bull. Vì vậy, hãy cẩn thận, thiên thần mà nổi giận thì cũng sẽ biến thành ác quỷ đấy.