1314

Chương 44: Còn có thể gặp lại không?




So với Thượng Hải thì Bắc Kinh lạnh hơn rất nhiều, chỉ mới giữa tháng 11 thôi là tuyết đã rơi, đến đầu tháng 12 thì các mặt hồ đều đã đóng băng cứng ngắc.

Ngày 6 tháng 12, sinh nhật của Giang Ngộ Tuyết. Năm nay là sinh nhật tuổi 18, là một cột mốc cực kì đáng nhớ nên Giang Ngộ Tuyết đã quyết định đập tiền để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất hoành tráng. Và đó cũng là bữa tiệc sinh nhật xa hoa nhất mà Giang Ngộ Tuyết từng tổ chức. Khách mời lần này có rất nhiều content creator hoạt động trên rất nhiều nền tảng mạng xã hội, còn có cả người mẫu, diễn viên nổi tiếng, bọn họ đều là những người từng là đồng nghiệp hoặc đã từng hợp tác với Giang Ngộ Tuyết rồi phát triển thành mối quan hệ bạn bè. Vậy nên, hứa hẹn là sắp tới sẽ tiếp tục có một làn sóng viral mới về bữa tiệc sinh nhật sặc mùi tiền này của Giang Ngộ Tuyết.

Khi bữa tiệc đã sắp kết thúc, bỗng Lâm Cảnh Nhàn gọi Tần Chiêu ra ngoài để nói chuyện riêng. Tần Chiêu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo.

" Lâm đại ca, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi. " Tần Chiêu nói.

" Đừng gọi như vậy, tôi đã đổi tên rồi, gọi là Sở Nhàn. Họ Sở là họ của mẹ tôi, tôi không muốn dính dáng đến Lâm gia nữa. Chữ cảnh là cha tôi đặt, cha tôi.... nói thẳng ra thì tôi hận ông ta, tôi không muốn còn bất kỳ điều gì liên quan đến ông ta nữa. Vậy nên thứ cần cắt bỏ, tôi đều sẽ cắt bỏ hết. "

" Ừm. Vậy Sở đại ca, anh gọi tôi ra đây là muốn nói chuyện gì? "

" Cậu vẫn là rất đề phòng tôi nhỉ. "

" Tất nhiên rồi. Sở Nhàn à, tâm tư của anh đối với Giang Ngộ Tuyết, tôi đều hiểu hết đấy. Ánh mắt của kẻ si tình, muốn giấu cũng không giấu được đâu. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã nhìn thấu được điều này. "

Sở Nhàn phì cười, " Thôi vậy, nếu như cậu đã phát hiện ra rồi thì tôi cũng sẽ không giấu giếm nữa. Tôi xác thực là thích bé tóc trắng. "

" Nhưng mà anh ấy đã có bạn trai rồi. " Tần Chiêu đanh giọng, nói.

Sở Nhàn khẽ cười, điệu cười có chút ngả ngớn, " Người đó là cậu, đúng chứ? "

" Thế thì đã sao? Sở Nhàn, tôi nói cho anh biết, mặc kệ rằng anh có xuất thân cao hơn tôi, thời gian quen biết với Giang Ngộ Tuyết lâu hơn tôi, nhưng mà tôi chưa từng cho rằng bản thân thấp kém hơn anh và so với anh, tôi có tư cách để ở bên cạnh anh ấy hơn anh. "

" Shhh, sao mà đột nhiên lại xù lông rồi? Thôi mà, thôi mà, tôi cũng chẳng có ý định đập chậu cướp hoa đâu. "

" Vậy thì anh còn nói ra những lời như thế để làm gì? Anh có biết như thế là trơ trẽn lắm không? "

" Tôi biết chứ. Nhưng mà tôi vẫn quyết định phải nói ra. "

" Tại sao? "

" Tần Chiêu, tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé. Ba mươi năm trước, có một cô tiểu thư, rất xinh đẹp, gia cảnh giàu có, lại có học thức, thời điểm đó, nàng là mục tiêu cầu hôn của rất nhiều người đàn ông giàu có. Nhưng mà cuối cùng, nàng lại lựa chọn một tên sinh viên nghèo kiết xác. Bỏ mặc mọi lời khuyên ngăn của gia đình và mọi người xung quanh, nàng nhất quyết phải kết hôn với tên sinh viên nghèo kiết xác kia. Sau khi hai người kết hôn, nhờ vào món của hồi môn kếch xù của vị tiểu thư nọ mà tên sinh viên nghèo ấy đã có vốn để đến Thượng Hải để làm ăn kinh doanh. "

" Thượng Hải đầy phồn hoa, là nơi có thể khiến cho người ta giàu lên, cũng là nơi khiến cho trái tim của người ta mục nát bởi những thú vui trần tục. Sau khi đến Thượng Hải, gã sinh viên nghèo năm nào đã phất lên như diều gặp gió, làm ăn càng càng phát đạt và trở thành tỷ phú đương thời, được người người ca tụng. Tiền tài, danh vọng, địa vị đã khiến cho một người từng rất chân chất trở nên ghê tởm. Có tiền trong tay, gã liền không do dự mà vung tay bao nuôi tình nhân, ngang nhiên phản bội người con gái đã vì gã mà hi sinh tất cả. Sự phản bội của gã đã khiến cho nàng suy sụp, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cuối cùng thì nàng đã bạo bệnh mà qua đời. "

Tần Chiêu nghe xong thì khẽ rùng mình, " Đó.... Là câu chuyện của chính gia đình anh, đúng chứ? "

" Không sai. Là chuyện của cha và mẹ tôi. Tôi đã đọc được nó ở trong nhật ký của mẹ. "

" Tại sao anh lại nói với tôi những chuyện này? "

" Lúc tôi còn nhỏ, lúc đó gia đình vẫn còn ở nghèo, một nhà ba người ở trong một căn nhà thuê nhỏ tại một khu tập thể cũ. Ở đó, buổi tối sẽ nghe thấy tiếng chó tru, mèo gào đến rợn người, ban ngày thì đầy rẫy tiếng ồn ào vọng lại từ khu chợ ở gần đó. Có những ngày, đứa trẻ ở lầu trên đùa nghịch ầm ĩ đến mức không thể tập trung học bài. Môi trường sống lúc ấy thật tệ, nhưng mà đối với tôi, đó là khoảng thời gian ấm áp nhất, bởi vì khoảng thời gian đó là khoảng thời gian mà cha tôi sẽ cười với tôi, mỗi ngày đi làm về, ông ấy sẽ ôm tôi, sẽ dành dụm một chút tiền mua cho tôi một que kem mà tôi yêu thích, cũng sẽ mua cho mẹ tôi một bông hoa nhỏ, sẽ ôm mẹ và nói lời yêu thương với mẹ. Đối với tôi mà nói, những ký ức ấy giống như là một giấc mộng đẹp đẽ, lại tựa như là câu chuyện xa vời từ tận kiếp trước vậy. "

" Năm tôi 10 tuổi, công ty của cha tôi thành công lên được sàn chứng khoán, cuộc sống giàu có của chúng tôi từ đó liền bắt đầu. Cả nhà chúng tôi dọn đến ở trong một căn penthouses xa hoa lộng lẫy, từ trên độ cao hơn 70 mét nhìn xuống, con người nhỏ như kiến cỏ. Ở đó, tôi chỉ cần mở rèm ra là đã có thể nhìn thấy tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu và sông Hoàng Phố. Đó lúc mà tôi nhận ra rằng, thì ra Thượng Hải lại hoa lệ và lộng lẫy đến như thế. "

" Và tôi cũng bắt đầu được cha tôi mua cho những món đồ chơi đắt tiền mà tôi hằng ao ước, được đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, được mua cho rất nhiều áo quần mới, được đi học ở trường quốc tế, được tiếp xúc với những đứa trẻ trong giới thượng lưu. Càng tiếp xúc, tôi càng phát hiện ra rằng, những đứa trẻ xuất thân từ tầng lớp càng cao thì càng có tài năng lẫn cá tính riêng, bọn họ rất nhiệt huyết, rất kiên trì và rất tử tế, tất nhiên thì vẫn là có một số thành phần phú nhị đại báo đời, nhưng mà đều không đáng kể. "

" Chỉ là tất cả những điều trên đều không khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc. Khi tôi đã có được tất cả những gì mà người khác hằng mong ước thì tôi lại bị mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình, đó chính là gốc rễ của hạnh phúc mang tên gia đình. Tôi cũng chẳng nhớ được là bắt đầu từ khi nào mà cha tôi đã chẳng còn ôm tôi như lúc bé nữa, ông ấy cũng không còn dẫn tôi đi chơi, mua cho tôi một que kem như ông ấy đã từng nữa. Rồi cũng chẳng biết từ khi nào, những bữa cơm gia đình cứ nhạt nhòa dần, chỉ còn tôi và mẹ. Rồi cũng không biết là từ khi nào, ông ấy đã không còn muốn trò chuyện với tôi nữa, những gì ông ấy muốn nói với tôi thì đều sẽ thông qua trợ lý của ông ấy. Rồi cũng không biết là từ khi nào mà mẹ tôi bắt đầu khóc nhiều hơn. Và tôi cũng không còn nhìn thấy cha tôi ôm ấp, dỗ dành mẹ như hồi trước nữa. Thậm chí là có những ngày ông ấy bực mình thì sẽ lớn tiếng quát mắng mẹ nữa. Và cũng không biết là từ khi nào mà ông ấy đã bắt đầu có tình nhân ở bên ngoài. "

" Tình nhân của ông ta rất nhiều, đếm cũng không đếm hết được. Nhưng cũng có một vài người khiến cho tôi ấn tượng sâu sắc. Người đầu tiên là thư ký của ông ta, Tề Yến. Người phụ nữ này là một kẻ ngu xuẩn, cố ý mang thai rồi chạy đến tìm mẹ tôi để gây sự và đòi danh phận. Mẹ của tôi tính tình yếu đuối, nên đã bị đả kích không nhẹ. Lúc đó tôi nghĩ là cha tôi có lẽ là vẫn còn tình cảm với mẹ nên đã xử đẹp cô ả kia. Những tưởng rằng qua chuyện ấy, ông ta sẽ biết hối cải mà quay đầu. Nhưng không, có lẽ tôi đã đánh giá quá thấp nửa thân dưới của ông ta rồi. Chỉ không đầy 1 tháng sau, ông ta lại bắt đi bóc bánh trả tiền với vô số người phụ nữ khác. Và trong số những người đó, có một cô sinh viên, tên là Dương Uyển Đồng. Cô ta trẻ trung, xinh đẹp, lại rất ngoan ngoãn biết chiều ông ta ở khoản trên giường, vậy nên ông ta đã bao nuôi cô ta, xem cô ta như là nhị phòng của ông ta vậy. Và bọn họ có với nhau tận 3 đứa con riêng, đó là một cặp song sinh nữ nữ cùng một đứa con trai. "

" Lúc mẹ tôi biết chuyện, nàng đã giận lắm, đùng đùng đi tìm cô ả kia để đánh ghen. Mà lúc đó cô ả đang mang thai đứa con trai kia. Mẹ tôi quậy một trận, liền khiến cho cô ả bị dộng thai. Lần đó, cha tôi đã bảo vệ cô ả kia và quay ra tát cho mẹ tôi một cú như trời giáng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông ta đánh mẹ. Những ngày tháng sau đó, mọi thứ dường như đã trở thành thói quen, ông ta cứ hễ có chuyện gì bực mình thì sẽ lôi mẹ tôi ra đánh, mặc cho tôi gào khóc xin tha và ông ấy thậm chí là còn đánh cả tôi. "

" Những biến cố khiến tâm tính của tôi dần thay đổi. Tôi trở nên bạo lực hơn và xả hết sự tức giận của mình lên đầu người khác. Và trong số những người từng bị tôi bắt nạt thì có bé tóc trắng. Tất nhiên, điều đó không phải là vì em ấy trông khác biệt, nói thẳng ra thì ở trường quốc tế, chủng người gì cũng có, người mỹ tóc vàng mắt xanh hay là người châu phi da đen tóc xoăn gì gì cũng đều có hết, vậy nên nếu như xét về ngoại hình thì em ấy không phải là người đặc biệt nhất. Nhưng mà nếu như xét về tính cách thì em ấy sẽ là người nổi bật nhất. "

" Em ấy thông minh, năng động, nhiệt huyết, kiên trì, kỷ luật, và đôi lúc cũng rất nghịch ngợm. Nhưng mà điều khiến cho tôi ghen tị nhất với em ấy có lẽ là do em ấy được lão cha yêu chiều hết mực. Lúc em ấy còn nhỏ, chú Giang dù bận rộn đến cỡ nào thì một tuần cũng sẽ có ít nhất 1 lần đến đón em ấy tan học. Cả những hoạt động mà cần sự có mặt của phụ huynh, chú Giang cũng chưa từng vắng mặt. Những năm tháng đó, em ấy chính là một truyền thuyết về việc được cha yêu thương. Bởi những đứa trẻ sinh ra trong hào môn như bọn tôi, việc được cha đến đón lúc tan học thật sự là một điều gì đó quá mức xa xỉ. Vậy mà em ấy lại dễ dàng có được điều ấy, lại còn có rất nhiều. Còn tôi, có lẽ là tôi cũng đã từng có một khoảng thời gian được hưởng thụ điều đó, nhưng mà lại không nhận ra rằng điều đó đã vuột mất từ lúc nào. Và khi bàng hoàng nhìn lại, tôi thậm chí còn không thể tìm thấy cha của mình ở đâu, người đàn ông đó đối với tôi thật sự là quá mức xa lạ. "

" Vậy nên tôi rất ghen tị với em ấy, tôi ghen tị đến phát điên và chỉ có thể dùng cách bắt nạt em ấy để thỏa mãn cơn đố kị ở trong lòng. Lúc đó tôi nghĩ, chỉ cần em ấy đau khổ thì tôi sẽ vui sướng. Nhưng mà em ấy không giống như những kẻ khác chỉ biết cắn răng cam chịu và rủa thầm, em ấy là kiểu người ăn miếng trả miếng, hung dữ cộng với thông minh lanh lợi, liền trở thành một tổ hợp thật đáng sợ. Em ấy không giống những đứa trẻ bình thường, trí thông minh cùng khả năng mưu lược của em ấy cao đến đáng sợ. Mỗi lần đấu với em ấy là y như rằng tôi sẽ là kẻ thua cuộc dù rằng năm đó em ấy 4 tuổi và tôi 13 tuổi. Những tưởng rằng chúng tôi sẽ mãi là kẻ thù của nhau như vậy. Nhưng mà bỗng một ngày nọ, em ấy lại mon men đến gần tôi, đưa cho tôi một viên kẹo sữa và nói: làm hòa nhé, em không trả đũa anh nữa, anh cũng đừng suốt ngày bắt nạt em nữa, chúng ta làm bạn đi, có được không? "

" Ngày hôm ấy là một ngày tồi tệ của tôi, hôm ấy là lần đầu tiên tôi bị cha đánh ở trước mặt nhiều người đến vậy, thế giới quan cùng cảm xúc của tôi hoàn toàn sụp đổ. Em ấy là người đầu tiên xuất hiện trong lúc tôi suy sụp nhất, tựa như là ánh trăng sáng đột nhiên xuất hiện trong đêm tối vô tận vậy. Cứ như thế, chúng tôi liền trở thành bạn bè. Và từ sau khi làm bạn với em ấy, tinh thần của tôi dần ổn định hơn, em ấy dạy tôi phải làm sao để đối phó với cha tôi, dạy tôi phải làm sao để bảo vệ mẹ tôi, em ấy đối xử với tôi thật sự là rất tốt. Và tôi cũng dần dần phát hiện ra được những nét tính cách rất thú vị ở em ấy. "

" Em ấy lúc nhỏ là một bạn nhỏ rất thích ăn đồ ngọt, lại rất ngang bướng, cô giáo mà cấm em ấy ăn kẹo thì em ấy chẳng bao giờ nghe theo, cứ lén lút canh lúc cô giáo không nhìn thấy mà lột kẹo ra ăn. Hậu quả chính là hỏng hết mấy cái răng. Và thế là bị chú Giang lôi đi nha sĩ, sau khi từ chỗ nha sĩ trở về, em ấy liền triệt để không ăn kẹo nữa, thậm chí là né đồ ngọt còn hơn né tà. "

Nghe đến đây thì Tần Chiêu không nhịn được cười, không ngờ rằng Giang Ngộ Tuyết lại có một quá khứ như thế. Chỉ đáng tiếc là anh không nhìn thấy được.

Sở Nhàn tiếp tục nói, " Em ấy là người đã cùng tôi trưởng thành, cùng tôi chiến đấu. Nhưng mà, dù tôi đã có được một người đồng minh vô cùng mạnh mẽ ở bên cạnh thì tôi cũng không thể nào bảo vệ được mẹ tôi. Năm tôi 15 tuổi, bên cạnh cha tôi lại xuất hiện một người phụ nữ. Người này, rất đặc biệt. Ả ta chính là bạch nguyệt quang của cha tôi thời ông ta còn học cấp 3. Ả tên là Viên Hân. Hai người này đã yêu nhau từ thời mới lớp 11, nhưng mà sau khi lên đại học thì ả liền chia tay cha tôi để chạy theo người đàn ông khác giàu có hơn. "

" Và lúc cha tôi đau khổ nhất thì mẹ tôi xuất hiện. Nàng đã ở bên cạnh ông ta suốt quãng thời gian khó khăn đó, đồng cam cộng khổ với ông ta mười mấy năm trời, và tiền mà ông ta dùng để khởi nghiệp cũng là của hồi môn của mẹ tôi. Ấy vậy mà khi ông ta công thành danh toại, ông ta đã quên sạch công ơn của mẹ tôi. Và đến khi Viên Hân đòi quay lại với ông ta, ông ta cũng không từ chối, thậm chí là còn đòi ly hôn với mẹ tôi để đến với ả ta. Mẹ tôi tất nhiên là không chịu, nhưng mà ông ta đã lật bài luôn là năm đó ông ta cưới mẹ tôi chỉ vì nhắm vào tài sản của Sở gia mà thôi. Và trong mười mấy năm qua, ông ta đã âm thầm thao túng và cướp đoạt toàn bộ tài sản của Sở gia. Khi ông ta lật bài thì Sở gia cũng đã hoàn toàn sụp đổ rồi. "

" Mà cũng đúng thôi, nếu như Sở gia còn đó thì ông ta nào dám đối xử với mẹ tôi như vậy. Mẹ tôi trong một đêm liền mất đi gia đình, mất đi tất cả, nàng gần như là phát điên lên và bị cha tôi tống vào viện tâm thần, cuối cùng thì nàng đã nhảy lầu tự vẫn rồi. Và sau khi mẹ tôi mất, ả đàn bà Viên Hân kia đã đường đường chính chính trở thành Lâm phu nhân và tôi thì bị tống cổ ra nước ngoài. "

" Ở nước ngoài, tôi không được Lâm gia chu cấp cho bất cứ thứ gì ngoại trừ tiền học phí và visa. Tôi đã phải chật vật một đoạn thời gian dài trước khi đậu vào Stanford, chỉ khi tôi có được một chút danh vọng đó thì cha tôi mới chịu chu cấp thêm tiền sinh hoạt phí cho tôi. Nhưng mà thật may vì đoạn thời gian chật vật đó có bé tóc trắng ở bên cạnh. Em ấy luôn động viên tôi, an ủi tôi, còn cho tôi vay tiền để trang trải cuộc sống, em ấy nâng đỡ cho tôi cả về mặt tinh thần lẫn vật chất. Những năm tháng ấy, nếu như không có em ấy thì có lẽ tôi đã khó có thể sống sót đến bây giờ. Và có lẽ cũng chính vì vậy mà tôi đã thích em ấy. Tần Chiêu cậu có biết không, tôi chưa từng gọi em ấy là Giang Ngộ Tuyết, bởi vì tôi không thích chữ tuyết này, nó không hợp với em ấy. Em ấy luôn giống như một ngọn lửa nhỏ vậy, nhiệt tình, ấm áp và tỏa sáng. Là em ấy đã thắp lên cho tôi ngọn lửa của hi vọng, cũng là em ấy đã sưởi ấm trái tim đang sắp vụn vỡ của tôi, em ấy đã cứu tôi ra khỏi vực thẳm của tuyệt vọng, khiến tôi có động lực để đứng lên và chiến đấu. Mười bốn năm rồi, cuộc chiến của tôi và Lâm Kiến Quốc cũng đã kết thúc rồi, những kẻ cần phải trừng phạt thì tôi đều đã khiến cho họ phải bị trừng phạt cả rồi. Nhưng mà.... Khi mọi chuyện đã kết thúc thì cũng là lúc tôi phải rời đi rồi. Tần Chiêu à, tôi không thuộc về Thượng Hải, vì vậy tôi sẽ về Liêm Giang. "

" Liêm Giang? "

" Là một thành phố cấp huyện thuộc địa cấp thị Trạm Giang, tỉnh Quảng Đông. "

" À~ ra là ở Quảng Đông. Sau khi về đó, anh sẽ làm gì? "

" Trước tiên thì phải an bài phần mộ cho mẹ tôi. Sau đó thì lên núi làm thầy giáo, đến những nơi mà trẻ em ít được tiếp cận với nền giáo dục tiên tiến ấy. Chí hướng của tôi không lớn, chỉ hi vọng rằng có thể bồi bạn với những đứa trẻ ở vùng sâu vùng xa đó, đem kiến thức đến để các bé có thể phát triển tốt hơn mà thôi. "

" Đó cũng là một chí hướng rất lớn mà. Ở trong các vùng núi như vậy, điều kiện sinh hoạt chắc chắn không thể bằng được ở trong thành phố, sẽ có rất nhiều khó khăn, môi trường sống thì khắc nghiệt, thu nhập lại chẳng bao nhiêu, phần lớn mọi người đều không muốn đến đó để làm việc. Vậy nên, ai mà dám đến những nơi đó thì khẳng định là rất dũng cảm, cũng rất giàu lòng nhân ái. "

Sở Nhàn nghe vậy thì ngẩng người mất mấy giây, sau đó thì phì cười. Quả nhiên, hai người này không hổ là trời sinh một đôi, đến suy nghĩ và lời nói ra cũng giống nhau đến thế.

" Cái này, bức thư này, cậu hãy giúp tôi đưa cho bé tóc trắng nhé. " Sở Nhàn lấy ra một bức thư đưa cho Tần Chiêu.

" Bên trong viết cái gì vậy? Tại sao anh lại không tự mình đi đưa? " Tần Chiêu có chút tò mò.

" Tôi sợ cậu ghen đó. Bức thư này là tất cả những lời mà tôi muốn nói với em ấy, bao gồm cả lời tỏ tình. Tất nhiên, tôi không hề có ý sẽ cướp bạn trai của cậu. Tôi chỉ đơn thuần nói cho em ấy biết rằng, tôi từng rất thích em ấy, nói cho em ấy biết rằng, em ấy đã từng là ngọn lửa dẫn đường cho tôi. Tần Chiêu, tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu như thế này: Nếu như tớ nói rằng tớ thích cậu, thì điều đó không hẳn là vì tớ muốn ở bên cạnh cậu. Mà là chỉ mong rằng trong cuộc đời của cậu sau này khi gặp phải vực thẳm thì cũng đừng gục ngã, đi lên đến đỉnh cao thì cũng đừng quá vui mà đánh mất đi bản thân bởi vì ít ra thì cũng đã từng có người bị thu hút bởi sự hấp dẫn của cậu, bởi vì chính con người của cậu chứ không phải vì bất kỳ điều gì khác. Lúc trước đã từng, sau này cũng vậy. "

" Lời này cũng chính là suy nghĩ của tôi bây giờ. Bé tóc trắng em ấy vẫn là còn quá nhỏ, đường đời vẫn còn quá dài, tôi cũng sợ rằng lỡ một ngày nào đó em ấy sẽ thay đổi theo hướng xấu đi và thậm chí là sẽ đánh mất chính mình. Vì vậy tôi muốn nói cho em ấy biết rằng, em ấy đã từng tốt đẹp như thế nào, để sau này khi lớn lên, trải qua bao nhiêu giông bão của cuộc đời thì em ấy vẫn có thể lưu giữ lại một phần tốt đẹp ấy và tiếp tục chia sẻ cho những người cần đến. Tất nhiên, tôi cũng là còn có một chút xíu tâm tư khác. Tôi thích em ấy nhiều năm như vậy rồi, nếu như không nói ra thì quả thật là bức bối đến khó chịu. Hơn nữa nếu như không nói ra thì cả đời này sẽ không thể buông xuống được. Khoa học cũng đã chứng minh rồi, người ta thường chỉ hối hận và tiếc nuối vì những gì chưa làm được và thường sẽ rất ít khi hối hận và tiếc nuối trước những gì mình đã làm. "

" Tôi và bé tóc trắng ngay từ đầu đã được định sẵn không phải là người chung đường. Em ấy từ nhỏ đã là một người không thể chịu khổ, em ấy là kiểu người có thể chịu đựng được áp lực khủng khiếp của thương trường, khổ cực từ công việc dù nặng nề đến đâu em ấy cũng đều có thể chịu đựng được, nhưng mà giường ngủ nhất định phải mềm, phòng ở nhất định phải thơm, y phục nhất định phải sạch sẽ, phòng tắm nhất định phải có bồn ngâm, mùa hè thì nhất định phải có hồ bơi, máy điều hòa cùng trái cây ướp lạnh, mùa đông thì nhất định phải có thực phẩm tươi, em ấy là kiểu người rất ghét các loại thực phẩm muối chua hoặc là thực phẩm đóng hộp, cậu ở cạnh em ấy đã lâu nên chắc cũng biết cả rồi nhỉ. "

Tần Chiêu gật gù, Sở Nhàn thật sự là không có nói sai.

Sở Nhàn nói tiếp, " Vậy nên, nói thẳng ra thì em ấy là kiểu người có nhu cầu rất cao về điều kiện vật chất. Nhưng chí hướng của tôi chính là được trở về vùng núi, dạy học cho các em nhỏ ở trong những vùng khó tiếp cận giáo dục. Mà ở những nơi đó thì làm sao mà chiều chuộng được một tiểu công tử non mềm như em ấy chứ. Vậy nên mới nói, tôi và em ấy ngay từ đầu đã định sẵn là không thể ở cạnh nhau lâu dài. Thực ra thì từ sau khi trở về nước, tôi đã nhận ra được điều này, vậy nên tình cảm cũng đã dần trở nên nhạt nhòa hơn hẳn so với cái thời còn ở Mỹ. Bất quá thì tôi vẫn còn cần thêm một chút thời gian nữa để có thể hoàn toàn cắt đứt tình cảm này. "

Tần Chiêu gật gù, " Ừm. Mặc kệ là anh cần bao nhiêu thời gian thì tôi cũng đều không quan tâm. Nhưng mà đừng bao giờ chơi trò cướp đoạt với tôi. Tôi không hiền như anh tưởng đâu. "

Sở Nhàn bật cười, " Hahaha, tôi biết chứ. Người ở bên cạnh bé tóc trắng thì có ai là không phải thứ dữ bao giờ đâu. Có điều nói nghe nè, tôi không phải là loại người vô liêm sỉ đến mức đi phá hoại hạnh phúc của người khác đâu. "

" Hừ, tốt nhất là vậy. "

" Tần Chiêu nè, tôi hi vọng sẽ có một ngày chúng ta trở thành bạn bè của nhau. Tôi không dám nói rằng tôi hiểu rõ cậu, nhưng mà thông qua những gì bé tóc trắng từng kể cho tôi nghe về cậu thì tôi đã cảm nhận được rằng cậu là một người tốt, cũng là một người rất mạnh mẽ, và song song với sự mạnh mẽ thì còn có một chút gì đó rất dịu dàng. Hơn nữa, cậu là một người rất tinh tế, rất tỉ mỉ và có khả năng thấu cảm rất tuyệt vời. Có lẽ, điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi với cậu chính là sự tinh tế, đó là thứ mà cậu có còn tôi thì không. Tôi rất quý mến tính cách của cậu, vậy nên cũng hi vọng rằng có thể kết bạn với cậu. "

Kết bạn với tình địch ư? A~ chuyện này thật là điên rồ. Nhưng mà.... Hình như cũng có một chút thú vị.

" Được thôi, tôi sẽ suy nghĩ thêm một chút. " Tần Chiêu đáp.

Sở Nhàn mỉm cười, " Được. Tôi sẽ chờ đợi câu trả lời của cậu. Đúng rồi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để về Quý Châu, có lẽ là sẽ không kịp để chào tạm biệt với bé tóc trắng, vậy nên, cậu chuyển lời giúp tôi nhé. "

" Tại sao anh lại không tự mình nói với anh ấy. "

" Không kịp đâu. Ngày mai 4h sáng là tôi đã phải lên máy bay rồi, mà hôm nay lại là ngày vui của em ấy, tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của em ấy. "

Tần Chiêu thở dài, " Được rồi, tôi sẽ giúp anh chuyển lời đến anh ấy. Mà nè, tuy rằng tôi ưa anh cho lắm, nhưng mà suy cho cùng anh vẫn là bạn của Tiểu Tuyết, anh đi rồi, anh nhất định cũng sẽ buồn, vậy nên sau này chúng ta liệu có còn cơ hội để gặp lại không? "

Sở Nhàn phì cười, " Không nói rõ được. Nhưng mà sau này đợi công việc ổn định rồi tôi sẽ viết thư cho các cậu. "

" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu.

" Tần Chiêu à, lời cuối cùng mà tôi muốn nói chính là: đối xử với em ấy thật tốt nhé, đừng khiến cho em ấy phải buồn. "

" Đó là chắc chắn rồi. "

" Nói suông thì ai mà chẳng làm được. Lúc cha tôi cưới mẹ tôi thì ông ta chẳng phải cũng đã thề thốt đủ điều đấy sao? Nhưng mà cuối cùng thì sao? "

" Sở Nhàn, đừng so sánh tôi với loại người đó. Hơn nữa, sở dĩ ông ta làm ra được những việc như vậy là do ngay từ đầu ông ta đã không yêu mẹ của anh. Còn tôi thì không giống vậy, tôi yêu Giang Ngộ Tuyết, nhiều khi tôi yêu anh ấy còn hơn cả bản thân mình. Và tôi cũng không phải là loại người nghèo đến phát điên như vậy. Anh biết mà, tôi từ nhỏ đã ở bên cạnh Giang Ngộ Tuyết, ở trong Giang gia, được Giang gia dạy dỗ và bồi dưỡng, vậy nên những phẩm hạnh tốt mà Giang Ngộ Tuyết có thì tôi cũng đều có. Có thể là có một số thứ tôi không bằng được với anh ấy, nhưng mà tôi cũng không thua kém gì anh ấy, anh ấy có điểm mạnh của anh ấy thì tôi cũng có điểm mạnh của tôi. Tôi chưa từng cảm thấy tự ti khi ở cạnh anh ấy, vậy nên tôi sẽ không thể có ý định hại anh ấy để đoạt lấy cảm giác thỏa mãn, hư vinh giống như cha của anh. "

Sở Nhàn bật cười chua chát, " Phải rồi nhỉ. Trên đời này, kẻ vô liêm sỉ như ông ta chắc cũng chẳng có được mấy người đâu. Thôi vậy, tôi tin tưởng cậu. "

" Tôi sẽ không nói lời cảm ơn đâu. "

" Shhh, tại sao? "

" Bởi vì dẫu sao thì cũng đã từng là tình địch. Tôi ghét anh chứ sao! " Tần Chiêu nói rồi thì le lưỡi làm mặt xấu, cố ý chọc tức Sở Nhàn. Sau đó thì ba chân bốn cẳng chạy mất, giống như là sợ rằng giây tiếp theo sẽ bị Sở Nhàn tẩn cho một trận vậy.

Sở Nhàn ngơ ngác mất mấy giây rồi bật cười. Tần Chiêu càng ngày càng giống với Samoyed rồi.