1314

Chương 45: Rốt cuộc thì thời gian qua anh đã nỗ lực vì điều gì cơ chứ?




Sau khi Sở Nhàn rời đi, Giang Ngộ Tuyết xác thực là đã buồn bã một đoạn thời gian, nhưng mà cũng rất nhanh đã hết buồn vì lịch trình công việc và học tập của hắn rất dày, lấy đâu ra thời gian để mà buồn mãi. Hơn nữa, sau này chắc chắn là vẫn sẽ còn cơ hội để gặp lại.

Cuối tháng 5 đầu tháng 6, thời tiết đã nóng lên thấy rõ. Một ngày đẹp trời nọ, Đoàn Thiên Đức bỗng hẹn Tần Chiêu ra gặp mặt. Ông ta nhìn Tần Chiêu, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt không mấy thiện cảm và nói, " Tần Chiêu à, tôi nói đây cũng không phải là làm khó dễ gì cậu, nhưng mà cậu hãy biết thân biết phận của mình đi. Nếu như cậu muốn nhận mẹ, tôi cũng không cản. Nhưng mà cậu đừng hòng tơ tưởng bất kỳ một khoản tài sản thừa kế nào cả. "

Tần Chiêu sững sờ, sau đó thì tức đến bật cười, " Tại sao ông lại cho rằng tôi tiếp cận mẹ là vì tài sản của ông? Mà tài sản của ông thì có được thứ gì? Đoàn Thiên Đức, ông đã quá ngây thơ khi nghĩ tôi là một thằng nhóc sinh viên nghèo khổ rồi đấy. Tôi không nghèo như ông tưởng đâu. Và tài sản của ông, tôi cũng không cần. Bởi vì, tôi đã từng ở trong một căn nhà mà mỗi sáng chỉ cần mở rèm cửa ra là sẽ có thể trực diện nhìn thấy tháp Thượng Hải, tôi cũng đã từng ở trong một căn biệt phủ tứ hợp viện rộng hơn 4 hecta, bên trong có cả một ao sen lớn. Ao sen đó lớn đến nỗi mỗi chiều mùa hạ, tôi đều có thể chèo thuyền ra giữa hồ để hái sen đấy. Quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, và trong tương lai tôi cũng sẽ đủ năng lực để sở hữu được những thứ lớn hơn cả như vậy. Đoàn Thiên Đức à, tôi giàu có hơn ông tưởng nhiều lắm. Một chút tài sản bé tẹo đó của ông xứng để tôi tốn sức tranh giành sao? " - Tần Chiêu nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.

Sau khi tạm biệt Đoàn Thiên Đức, Tần Chiêu liền trở về nhà. Về đến nhà, anh thấy Giang Ngộ Tuyết cũng đã về rồi. Hắn còn đang loay hoay trong bếp nấu nướng cái gì đó.

Tần Chiêu bước đi thật nhẹ rồi bất ngờ ôm lấy Giang Ngộ Tuyết từ phía sau lưng. Giang Ngộ Tuyết giật mình, " Úi! Em làm anh giật cả mình. "

" Hì hì~ Anh đang nấu cái gì đó? "

" Thịt bò hầm khoai tây. "

" Ây dô~ anh có vẻ trung thành với món này ghê nhỉ. "

" Hơ hơ~ dù sao thì món mà anh có thể nấu cũng chỉ có vài món như vậy thôi. Trừ món này ra thì cũng chỉ có trứng chiên, cơm chiên trứng với mấy món hấp, luộc đơn giản. Anh ấy mà, không được tổ đầu bếp độ, vậy nên vật vã lắm cũng chỉ được chừng đó thôi. Nào so sánh được với em, em chỉ cần học một chút thôi là đã biết nấu món mới rồi. "

" Hahaha!!! Anh đáng yêu ghê~ "

" Hơ~ Mà nè, em đi gặp Đoàn Thiên Đức thế nào rồi? Có chuyện gì xảy ra hả? "

" Hầy, đừng nói nữa, nói đến là em lại tức giận. Tại sao ông ta lại có thể nghĩ là em tiếp cận mẹ là vì tài sản của ông ta cơ chứ? Căn nhà 100 triệu tệ, rộng 475m vuông mà anh cho em em còn chưa lấy được nữa là, nào có thời gian rảnh rỗi để đi tranh giành gia sản của ông ta cơ chứ. "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Em đã flex với ông ta như vậy luôn hả? "

" Không có. Em đã nói với ông ta rằng, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở trong một căn nhà mà mỗi sáng chỉ cần mở rèm cửa ra là đã có thể nhìn thấy Tháp Thượng Hải. Và cũng đã từng ở trong một căn biệt phủ tứ hợp viện rộng hơn 4 hecta, bên trong có cả một ao sen lớn. Ao sen đó lớn đến nỗi mỗi chiều mùa hạ, tôi đều có thể chèo thuyền ra giữa hồ để hái sen. Quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, và trong tương lai tôi cũng sẽ đủ năng lực để sở hữu được những thứ lớn hơn cả như vậy. Đoàn Thiên Đức à, tôi giàu có hơn ông tưởng nhiều lắm. Một chút tài sản bé tẹo đó của ông xứng để tôi tốn sức tranh giành sao? Úi chà, anh không thấy vẻ mặt lúc đó của ông ta đâu, cứ thộn ra trông buồn cười lắm. "

Giang Ngộ Tuyết bật cười, " Chà, này đúng là xát muối vào tim luôn đấy. Anh bình thường không thích flex gia thế đâu, nhưng mà phải công nhận là cha anh giàu thật, tập đoàn Duật Vân là một trong những đối tác quan trọng của tập đoàn Berkshire Hathaway trong suốt 40 năm qua và khả năng là vẫn còn có thể tiếp tục kéo dài thời gian hợp tác, và trước đây lão Giang cũng từng là bạn của huyền thoại đầu tư Warren Buffett. Vậy nên, có thể nói rằng Giang gia là thuộc vào hàng tỷ phú top đầu thế giới luôn đấy. Tài sản của Đoàn Thiên Đức, trước kia anh đã từng điều tra qua, ông ta sở hữu hai cái công xưởng sản xuất giày và một cái công ty chuyên kinh doanh giày dép. Giá trị tài sản ròng của ông ta là khoảng 40 triệu tệ. Đó xác thực là một con số không nhỏ đối với những người dân bình thường, nhưng mà so với Giang gia, nói thẳng ra là không bằng cả một cái công ty con của tập đoàn Duật Vân. Thậm chí là còn nhỏ hơn cả công ty của anh. Và cho dù có bán đi tất cả sản nghiệp của ông ta thì cũng chưa chắc đã mua được căn nhà mà anh cho em đâu. Vậy nên Chiêu à, anh và gia đình anh đủ sức để nuôi em ăn học, cũng đủ sức để nâng đỡ sự nghiệp của em sau này, em ấy à, chỉ cần nỗ lực hết sức, cháy hết mình với đam mê là được, không cần phải tốn công tốn sức đi tranh giành vài đồng bạc lẻ của Đoàn gia. "

" Hì hì, em biết chứ. Hơn nữa, em cảm thấy bản thân còn trẻ, có sức khỏe có năng lực, lại có anh nâng đỡ và dạy dỗ, vậy nên em luôn tin rằng là em sẽ làm được nên sự nghiệp vững chắc, việc mua nhà mua xe cũng là trong tầm với, vậy nên tội gì mà em phải đi giành giật đồ của Đoàn gia cơ chứ. Lại nói, tính cách của em có phần chiếm hữu rất mạnh, thứ gì không thật sự thuộc về em, không do chính tay em làm ra thì khi sử dụng em sẽ cảm thấy không thoải mái. Vậy nên, em không thích cướp giật đồ của người khác, cướp về rồi cũng không thể thoải mái sử dụng, tự nhiên vô cớ đè cho bản thân một gánh nặng tâm lý. Hà tất phải vậy chứ. Em thà là làm lụng cực khổ, nghèo một chút cũng được mà tâm hồn được thanh thản thoải mái còn hơn là tranh đoạt đồ của người khác rồi mang lên cho mình một gánh nặng tâm lý vô hình. Em rất ghét trạng thái đó. "



" Ừm. Em nói đúng. "

" Tuyết à, thông qua chuyện này, em đột nhiên tự hỏi bản thân là liệu việc em nối lại quan hệ với mẹ có phải là sai rồi không? "

" Tần Chiêu, đừng suy nghĩ như vậy. Bất luận thế nào thì Đỗ Nhị Nương vẫn là người đã sinh ra em, mối quan hệ huyết thống giữa em và bà ấy là cả đời này cũng không cắt đứt được. Vậy nên, em không hề làm sai bất kỳ điều gì cả. "

" Thật sao? "

" Thật đó. Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Ngoan. Anh sắp nấu xong rồi nè, em mau đi dọn bát đũa ra bàn đi chúng ta cùng nhau ăn cơm. "

" Tuân lệnh~ "

...

Vài ngày sau, Tần Chiêu vừa tan học, vừa mở điện thoại lên Đang chill thì bỗng điện thoại đổ chuông, báo có tin nhắn gửi đến. Tần Chiêu cầm lên xem, là tin nhắn đến từ Đỗ Nhị Nương, nhưng mà nội dung lại rất lạ.

Tin nhắn viết: Tôi là Đoàn Thiên Ngọc, con gái của Đỗ phu nhân, có gan thì ra gặp mặt đi. Tôi biết rõ cậu là ai, biết rõ cậu đang học ở trường nào, vì vậy đừng chọc tôi nổi điên.

Tần Chiêu hơi nhíu mày, anh không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà nếu đã là con gái của Đỗ Nhị Nương, vậy thì anh nên đi gặp một chuyến. Hơn nữa, cô gái này dường như đã điều tra thông tin của anh, nếu như không hai mặt một lời thì xác suất xảy ra chuyện không hay là rất lớn. Nghĩ vậy, Tần Chiêu liền trả lời tin nhắn: [ Được thôi, chiều nay tôi rảnh, gửi địa chỉ đi, tôi sẽ đến. ]

Đối phương im lặng vài phút rồi nhanh chóng gửi cho Tần Chiêu một cái địa chỉ cùng định vị. Đó là một quán nhà hàng cao cấp ở gần khu vực trường quốc tế CISNG*.

(* tui bịa đó, trường này không có thật đâu.:>) ( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)

Buổi chiều, Tần Chiêu đúng hẹn đi đến gặp Đoàn Thiên Ngọc. Nhìn sơ qua Đoàn Thiên Ngọc thì đó là một cô bé chừng 15, 16 tuổi, gương mặt xinh xắn và đặc biệt là giống hệt Đỗ Nhị Nương, hai người nhìn cứ như là chị em song sinh vậy, nếu như không nhìn kỹ thì có khả năng là sẽ nhìn nhầm.

" Xin chào, tôi là Tần Chiêu. Không biết Đoàn tiểu thư đây hẹn tôi ra ngoài là có chuyện gì cần nói sao? "

Đoàn Thiên Ngọc mặt mũi hầm hầm sát khí, nhưng cô vẫn giữ được phần nào bình tĩnh, gằn giọng nói, " Anh và mẹ của tôi là mối quan hệ như thế nào? "

" Cô cảm thấy đó là mối quan hệ như thế nào? "

" Vô liêm sỉ! Tần Chiêu, anh tốt xấu gì cũng là sinh viên Bắc Đại, cũng xem như là người có năng lực. Với năng lực của anh thì thiếu gì công việc tốt để làm, tại sao lại đi làm cái việc dơ bẩn như vậy? Tại sao lại phá hoại gia đình của tôi? "

" À~ vì vậy cô là cảm thấy tôi đang làm tiểu tam, cặp kè với mẹ của cô sao? "

" Đó không phải là sự thật sao? " Đoàn Thiên Ngọc ném ra một xấp ảnh, " Tôi đã thuê người chụp lại được tất cả những hình ảnh rồi. Hai người đi ăn, đi mua sắm với nhau không biết là bao nhiêu lần. Còn có, mẹ tôi mỗi tháng đều đều đặn chuyển tiền cho anh. Đây không phải là bao nuôi thì là cái gì? "

Tần Chiêu phì cười, giọng cười đầy mỉa mai, " Đoàn Thiên Ngọc, nhìn kỹ tôi mà xem, cô không cảm thấy tôi và cô có rất nhiều nét giống nhau sao? "

Đoàn Thiên Ngọc khẽ nhíu mày, nếu như nhìn kỹ thì quả nhiên là cô và Tần Chiêu giống nhau thật, chỉ là anh mang nét nam tính hơn mà thôi.

Tần Chiêu tiếp tục nói, " Cô nói đúng, tôi là sinh viên Bắc Đại, là một người có năng lực. Vậy nên tôi không thiếu công việc tốt để làm, nói đến tiền, tôi càng không thiếu. Còn tiền mà mẹ cô cho tôi, đều là bà ấy tự nguyện, và tất cả tôi đều giữ lại, một đồng cũng chưa từng tiêu, nếu như cô muốn thì tôi hoàn toàn có thể trả lại cho cô. Còn nữa, tôi không thích phụ nữ, lại càng không thích phụ nữ lớn tuổi và đã có gia đình. Vậy nên, tôi chẳng có lý do gì để tìm đến mẹ của cô để bà ấy bao nuôi tôi cả. Tôi cũng không phải loại người vô liêm sỉ như vậy. Chuyện này có lẽ là mẹ cô chưa từng nói cho cô nhỉ. Thật ra thì tôi là con riêng của bà ấy. Trước khi cưới cha cô, bà ấy từng có một đời chồng và một đứa con. Và tôi chính là người con đó. Năm tôi được 1 tuổi, hai người bọn họ bởi vì phát sinh mâu thuẫn nên đã ly hôn rồi, là ly hôn trong hòa bình. Năm đó vì Tần gia không cho mẹ đem tôi đi nên tôi theo cha, tính ra thì cũng đã mười mấy năm tôi không gặp mẹ rồi. "

" Thẳng cho đến khi tôi lên đại học, đến Bắc Kinh mới vô tình gặp lại bà ấy. Bà ấy nhận ra tôi, tôi cũng nhận ra bà ấy, vậy nên bọn tôi liền giữ liên lạc. Tôi cũng không tính là sẽ xem vào gia đình của cô, chỉ là.... tôi cũng chỉ có một mình bà ấy là mẹ. "



Đoàn Thiên Ngọc có vẻ như không tin lắm, cô đanh giọng nói, " Hừ, lời mà anh nói là thật hay giả thì ai mà biết. Nếu như có gan thì hãy để tôi nhổ một sợi tóc của anh để đi xét nghiệm ADN đi. "

Nắm tay giấu dưới bàn của Tần Chiêu khẽ siết lại, anh cố nén xuống cảm xúc đang trào dâng ở trong lòng, khó khăn đáp, " Được. "

Đoàn Thiên Ngọc nghe vậy liền vươn tay nhổ tóc của Tần Chiêu rồi nói, " Tôi sẽ đi xét nghiệm, đồng thời cũng sẽ điều tra lại chuyện năm xưa. Nếu như anh đúng là con của mẹ tôi thì mọi chuyện sẽ cho qua, con nếu không thì tôi sẽ phốt cho cả mạng xã hội đều biết việc làm ghê tởm của anh đấy. " - Đoàn Thiên Ngọc nói rồi liền quay đầu bỏ đi.

...

Lại vài ngày nữa trôi qua, khi Tần Chiêu đang đi đến trung tâm thương mại để sửa đồng hồ thì vô tình gặp lại Đỗ Nhị Nương.

Nhìn thấy Tần Chiêu, Đỗ Nhị Nương liền có chút vui mừng, " Tiểu Chiêu à, con đang đi đâu đấy? " Đỗ Nhị Nương hỏi.

" Đi sửa đồng hồ. "

" À, ra thế! Nào, nói cho mẹ nghe xem là sửa hết bao nhiêu tiền, mẹ giúp con trả. "

" Không cần. "

" Ây da, con không cần phải ngại. Mẹ có tiền. Tiền của con thì con cứ để dành mà tiêu vặt đi là được. "

" Mẹ, là tiền của mẹ hay là tiền của Đoàn Thiên Đức? "

Đỗ Nhị Nương sững người, nhất thời không thể nói nên lời. Nhưng mà sau đó thì lập tức nói, " Đương nhiên là tiền của mẹ rồi. "

" Mẹ chắc chắn không? Đó là tiền mà mẹ dùng chính sức lao động của bản thân để kiếm ra sao? "

Đỗ Nhị Nương lại bị một phen á khẩu.

Tần Chiêu tiếp tục nói, " Mẹ à, con nói rồi, con không thiếu tiền, vì vậy con không cần mẹ phải chu cấp cho con. Hơn nữa, tiền mà mẹ dùng để chu cấp cho con cũng chẳng phải là tiền của mẹ. Con sợ lắm. Không dám dùng đâu. "

" A? Đứa nhỏ này, con nói cái gì vậy? Tiền mà chồng mẹ cho mẹ thì sao lại không phải là tiền của mẹ chứ? "

" Mẹ à..... " - Tần Chiêu còn chưa nói dứt câu thì bỗng ở sau lưng vang lên một giọng nói của phụ nữ.

" Ui cha, Đoàn phu nhân, lâu quá không gặp nha! "

Tần Chiêu à quay đầu và thấy người đến là một người phụ nữ cũng trạc tuổi với Đỗ Nhị Nương, phong cách ăn mặc của bà ta cũng rất sang chảnh.

Đỗ Nhị Nương mỉm cười lịch sự, " Xin chào, Bùi phu nhân. "

Bùi phu nhân nhìn qua Tần Chiêu, nói, " Chà, đây là con trai lớn của chị có đúng không? Ây dô, bé nó lớn quá rồi nhỉ, gương mặt này cứ phải nói là giống chị y như đúc luôn vậy. Năm nay bé nó đã vào đại học chưa? "

Nụ cười của Đỗ Nhị Nương bỗng sượng trân, bà xua tay, " À, không phải, không phải. Đứa nhỏ này không phải là con trai của tôi, nó chỉ là con của mấy người họ hàng từ quê lên để học đại học mà thôi. "



" À, ra thế. Vậy bé nó học trường nào vậy? "

" Là Bắc Đại. "

" Úi chà, giỏi thế luôn á! Nè, cháu bé, cháu học năm mấy rồi thế? "

Âm thanh bên tai Tần Chiêu bỗng ù đi. Anh không còn nghe thấy xung quanh mọi người đang nói gì nữa. Trong đầu anh bây giờ chỉ còn lại duy nhất một câu: Đứa nhỏ này không phải là con trai của tôi, nó chỉ là con của mấy người họ hàng từ quê lên để học đại học mà thôi.

Anh nhìn Đỗ Nhị Nương, ánh mắt đầy thất vọng rồi lập tức quay đầu bỏ đi, chẳng nói thêm câu nào. Anh cũng chẳng thèm để ý đến việc Đỗ Nhị Nương có đuổi theo sau hay không.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Tần Chiêu không lập tức trở về nhà mà lái xe đi đến chỗ của Dung Nguyệt.

Dung Nguyệt đang ngồi trong vườn vẽ tranh, thấy Tần Chiêu đến thì nàng liền vui vẻ vẫy tay gọi Tần Chiêu đến, " Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, mau qua đây nhìn xem ta vẽ có đẹp không nè. "

Tần Chiêu đi đến, nhìn qua bức tranh rồi mỉm cười đáp, " Đẹp lắm. Ây da, nét vẽ của trưởng công chúa nhà chúng ta càng càng có hồn rồi. Chậc, đủ trình để mở triển lãm tranh luôn rồi~ "

" Hahaha, con cứ nịnh bợ ta đi. Ta thích nghe. "

" Trưởng công chúa. "

" Hửm? "

" Trưởng công chúa, hôm nay con mệt mỏi quá. Ngài có thể ôm con một chút không? "

Dung Nguyệt ngạc nhiên, nàng vội đặt khay pha màu xuống, nhìn sang Tần Chiêu, lúc này nàng mới phát hiện ra rằng trong ánh mắt của Tần Chiêu đang chất chứa một nỗi buồn vô cùng to lớn. Nỗi buồn ấy nó lớn đến mức tràn ra khỏi khóe mi, hóa thành nước mắt và lăn dài trên gò má của Tần Chiêu. Dung Nguyệt không nói nhiều, nàng vội ôm Tần Chiêu vào lòng.

Tần Chiêu như đã tìm được điểm tựa, anh òa lên khóc nức nở.

Từ trước đến nay, anh chưa từng khóc lớn đến như thế.

18 năm mong nhớ và gần một năm nỗ lực hàn gắn mối quan hệ, vậy mà cuối cùng thì người ta vẫn xem anh là người dưng. Rốt cuộc thì thời gian qua anh đã nỗ lực vì điều gì cơ chứ?