Tần Chiêu khóc đến mức ngất đi, lúc tỉnh lại thì trời đã ngả màu hoàng hôn. Anh đưa tay dụi mắt, ngồi dậy và nhìn xung quanh. Trong căn phòng rộng rãi không một bóng người, ánh sáng trong phòng cũng hơi tối, nguồn sáng duy nhất chính là ánh Mặt Trời đang le lói xuyên qua ô cửa sổ. Cảm giác thật ảm đạm. Tựa như đang bị cả thế giới ruồng bỏ vậy. Tần Chiêu thở dài, nằm phịch xuống giường trở lại và lần nữa cuộn mình vào chăn. ( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Bỗng, cửa phòng khẽ mở, Tần Chiêu theo phản xạ tự nhiên mà ngóc đầu lên nhìn. Người đến là Dung Nguyệt, trên tay nàng còn bưng theo một khay thức ăn.
Dung Nguyệt thấy Tần Chiêu đã tỉnh thì vui mừng, mỉm cười nói, " Tiểu Chiêu, đói bụng chưa? "
Tần Chiêu lắc đầu, " Không đói. Nhưng mà con vẫn muốn ăn. "
" Ưm~ vậy thì con qua đây ăn đi. Hôm nay đầu bếp đã nấu hoành thánh nhân tôm, nước dùng ninh hơn 6 tiếng đồng hồ, ngon lắm đấy. " Dung Nguyệt đặt khay đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ ở gần cửa sổ.
Tần Chiêu cũng nhanh chóng xuống giường, ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Anh im lặng ăn một mạch hết nguyên tô hoành thánh lớn, còn uống hết luôn ly trà hoa nhài.
Đợi Tần Chiêu ăn uống xong xuôi, Dung Nguyệt mới nói, " Ăn no rồi nhỉ. Bây giờ bình tĩnh chưa? "
Tần Chiêu gật đầu, " Bình tĩnh rồi. "
" Vậy, có thể nói cho ta nghe là đã có chuyện gì xảy ra không? Nói thật luôn thì ta chưa từng nhìn thấy con khóc nhiều đến thế. Hơn nữa lúc con ngất đi ta đã rất lo lắng đấy. "
Tần Chiêu mỉm cười, nụ cười đầy chua chát, " Trưởng công chúa, nếu như bây giờ con nói con không cần mẹ ruột nữa thì ngài có cảm thấy con là một đứa trẻ bất hiếu không? "
" Ta tin rằng là nhất định phải có lý do. Con có thể chia sẻ cho ta biết không? "
" Là bà ấy..... không cần con trước. " Tần Chiêu run run nói, anh lại không nhịn được mà muốn khóc lớn, nhưng mà anh vẫn cố nén xuống và kể cho Dung Nguyệt nghe tất cả những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua, bắt đầu từ Đoàn Thiên Đức rồi đến Đoàn Thiên Ngọc và cuối cùng là Đỗ Nhị Nương. Kể xong thì anh nói, " Trưởng công chúa, Đoàn gia không hoan nghênh con, đến cả mẹ của con cũng không muốn nhận con. Có lẽ là ngay từ đầu bà ấy đã không cần đến con. Là do con tự mình đa tình rồi, cả một năm qua cứ ngu ngốc mà bám theo bà ấy. Cái giá của sự ngu ngốc..... nó đau đớn thật đấy. "
Dung Nguyệt nghe vậy thì thật sự không cầm được nước mắt. Nàng không hiểu, Tần Chiêu rốt cuộc đã làm gì sai để mà phải hết lần này đến lần khác bị dày vò như thế. Nàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Tần Chiêu và nói, " Tiểu Chiêu à, người mẹ như vậy, không cần nữa cũng không sao. "
Tần Chiêu gật đầu, " Ừm. Con không cần bà ấy nữa. Từ nhỏ, tất cả mọi đau khổ mà con phải chịu đều bắt nguồn từ bà ấy. Nhưng mà con vẫn luôn tự lừa bản thân rằng không phải là vậy. Đến khi gặp lại bà ấy, con đã tự động gạt qua hết mọi chuyện trong quá khứ, nỗ lực đến gần bà ấy hơn. Nhưng mà.... Càng đến gần thì lại càng đau đớn. Giống như là phải ôm lấy một cái cây xương rồng vậy, càng ôm chặt thì càng đau đớn. Bây giờ, đã chạm đến giới hạn chịu đựng của con rồi. Vì vậy, con không muốn níu chặt lấy mối quan hệ này nữa. Trưởng công chúa, ngài sẽ ủng hộ con chứ? "
" Tất nhiên rồi. "
" Trưởng công chúa, vừa nãy lúc ăn hoành thánh, con đã suy nghĩ rất nhiều, đời này của con, không có cha, cũng không có mẹ. Ông bà nội thì luôn muốn con chết đi. Năm 10 tuổi ấy, con may mắn gặp được Giang Ngộ Tuyết. Là anh ấy đã cứu mạng con, cũng cứu lấy cả linh hồn của con. Từ sau khi đến Giang gia, con chưa từng phải chịu thêm bất kỳ ấm ức nào. Mọi người luôn cho con rất nhiều tình yêu thương. Là chính tình yêu thương của mọi người đã chầm chậm rót đầy vào linh hồn đang sắp mục nát của con, khiến cho ngày càng lạc quan hơn, vui vẻ hơn và cũng trở nên kiên cường hơn. Vậy nên, con vốn dĩ là đã có một gia đình rồi, ấy vậy mà con luôn không nhận ra, nhiều năm qua, con vẫn luôn hướng tới người phụ nữ đó. Con từng nghĩ rằng, Giang gia dù đối xử tốt với con đến đâu thì cuối cùng vẫn là người dưng, đến khi con 18 tuổi thì vẫn là phải rời đi, còn người phụ nữ kia, con luôn nghĩ chỉ có bà ấy mới là gia đình của con. Nhưng mà con sai rồi. Bây giờ con mới nhận ra rằng, gia đình, không phải cứ cùng huyết thống thì mới được gọi là người thân. "
" Trưởng công chúa, con có thể trở thành một thành viên của Giang gia không? Con không cần phải có sự công nhận của pháp luật, càng không cần cái gọi là tài sản thừa kế. Cái con cần chính là chúng ta có thể giữ gìn mối quan hệ như thế này thật lâu thật lâu. Con muốn khi con buồn con có thể về ôm ngài và khóc lóc kể lể một trận. Con cũng muốn được chú Giang quan tâm như ông ấy đã từng, là thỉnh thoảng sẽ hỏi con học hành có mệt không, thỉnh thoảng sẽ hỏi con áo quần có bị chật không, thỉnh thoảng lại cho con tiền tiêu vặt, và thỉnh thoảng sẽ trò chuyện cùng con. Trưởng công chúa, con không cần thứ gì cả, không cần danh phận cũng không cần tài sản, con chỉ cần một gia đình thôi, có được không? "
Dung Nguyệt gật đầu, lần nữa đưa tay lau nước mắt cho Tần Chiêu, nàng nói, " Tiểu Chiêu à, Giang gia vẫn sẽ luôn là gia đình của con. Chúng ta tuy không cùng huyết thống, nhưng mà ta và Lão Giang đã sớm xem con như là con ruột của mình rồi. Tần Chiêu à, về sau chúng ta không nhắc đến người phụ nữ đó nữa, con về sau cũng đừng buồn nữa, cứ tập trung học hành, tập trung phát triển sự nghiệp, đừng vì một chuyện như vậy mà suy sụp rồi suy nghĩ không thông, làm ra chuyện dại dột, có biết chưa? "
Tần Chiêu mỉm cười, " Sẽ không đâu. Bà ta không xứng để cho con phải tự dày vò bản thân như vậy. Có điều trưởng công chúa cho phép con buồn thêm vài ngày nữa nhé. Bây giờ mà bảo con phải lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ trở lại thì không được đâu. "
Dung Nguyệt phì cười, " Duyệt luôn cho con hẳn 1 tuần. Con cứ buồn thoải mái, đừng đè nén cảm xúc, cứ thả nó ra, muốn khóc thì cứ khóc, nhưng mà khóc xong thì phải ăn cơm. Đợi con buồn xong thì ta sẽ đưa con đi Las Vegas ăn Chocolate. "
" Shhhh, ngài nói như vậy..... Con hình như hết buồn luôn rồi á. " Tần - mê Chocolate - Chiêu tỏ lòng.
" Hahaha, nhưng mà cũng không thể lập tức liền đưa con đi, ta vẫn còn một số công việc phải sắp xếp cho ổn thỏa rồi mới đi được. "
" Ò~ vậy thì ngài cứ bận đi. Con chờ được. "
Dung Nguyệt phì cười, xoa xoa đầu Tần Chiêu, " Được rồi, con nghỉ ngơi đi, ta còn có một số công việc cần làm nên đi trước nhé. "
" Vâng ạ. " Tần Chiêu gật đầu.
Từ đó bắt đầu, Tần Chiêu không còn liên lạc gì với Đỗ Nhị Nương và Đoàn gia nữa. Anh chặn hoàn toàn tất cả mọi phương thức liên lạc của Đỗ Nhị Nương, bà ta ban đầu còn có vài lần đến trường học của Tần Chiêu để tìm anh nhưng mà anh đều không gặp, thậm chí là gọi bảo vệ đuổi bà ta đi. Vài lần như vậy, hai người liền triệt để cắt đứt. Nỗi buồn trong lòng Tần Chiêu cũng nhanh chóng nguôi ngoai, bởi vì anh biết rõ rằng người phụ nữ ấy không phải là mẹ của anh và anh không cần phải lụy bà ấy. Anh không phủ nhận rằng bà ấy chính là người đã sinh ra anh, nhưng mà điều đó không đồng nghĩa rằng bà ta là mẹ của anh, chính miệng bà ấy cũng đã nói ra điều ấy, vậy nên chẳng có lý do gì để Tần Chiêu phải xem bà ta là mẹ.
Bẵng đi một quãng thời gian, trái tim của Tần Chiêu càng ngày càng bình tĩnh, nhịp sống thì càng ngày càng gia tốc. Kỳ nghỉ đông năm hai đại học, Tần Chiêu quyết định đi tìm công việc thực tập.
Bởi vì năm nay là năm kinh tế đang bắt đầu bước vào giai đoạn tiền suy thoái, vậy nên việc tìm được công việc thật sự có một chút khó khăn. Nhưng mà Tần Chiêu may mắn là có thực lực mạnh mẽ, lại là học sinh từ trường đại học top đầu bước ra nên chỉ sau một vài lần phỏng vấn thất bại là đã tìm được công việc thực tập phù hợp.
Tìm được công việc thì đáng lẽ là nên vui mừng mới phải, nhưng mà Tần Chiêu lại có chút không vui. Bởi vì công ty cách nhà rất rất xa, từ nhà đến công ty thì phải ngồi tàu điện ngầm 2 tiếng đồng hồ, cộng thêm nửa tiếng ngồi xe buýt nữa. Này mà mỗi ngày đều đi đi về về như thế thì sẽ mệt chết. Còn nếu như chuyển nhà đến chỗ gần công ty, vậy thì anh buộc phải đối mặt với việc yêu xa, bởi vì Giang Ngộ Tuyết vẫn đang còn trong thời gian đi học, hơn nữa thời gian này đang là thời gian mà hắn phải làm những dự án quan trọng, mỗi ngày đều phải đến trường, vậy nên hắn căn bản là không thể chuyển đi cùng anh.
Giang Ngộ Tuyết ở bên cạnh Tần Chiêu đã lâu như vậy rồi nên làm sao mà không phát hiện ra rằng tâm trạng của anh đang không vui. Buổi tối, trước khi đi ngủ thì vẫn như thường lệ, hắn ôm anh, trò chuyện với anh.
" Chiêu à, hôm nay em có phải là lại trượt phỏng vấn nữa rồi phải không? " Giang Ngộ Tuyết thủ thỉ nói.
Tần Chiêu lắc đầu.
" Vậy thì tại sao lại không vui? Lúc ăn cơm, em cứ thở dài mãi thôi. "
" Tuyết à, em đậu phỏng vấn rồi. Nhưng mà..... Công ty cách nhà rất xa, khả năng phải chuyển nhà là rất lớn. "
Giang Ngộ Tuyết hơi khựng lại, hắn im lặng một lúc rồi mỉm cười nói, " Không sao đâu. Ngày mai anh sẽ liên hệ với công ty bất động sản, nhờ bọn họ tìm cho em một căn hộ ưng ý. Đúng rồi, công ty của em nằm ở khu nào? Còn có em muốn một căn hộ như thế nào? "
" Giang Ngộ Tuyết, anh có thật sự hiểu việc mà chúng ta đang sắp phải đối mặt là gì không? "
" Anh hiểu chứ. Nói thật thì anh cũng không muốn đâu. Nhưng mà đành chịu thôi. Em tìm được công việc không hề dễ dàng, vì vậy em không nên vì anh mà bỏ lỡ cơ hội. "
Tần Chiêu đột nhiên muốn khóc, anh ôm chặt lấy Giang Ngộ Tuyết, vùi mặt vào lồng ngực của hắn, nhỏ giọng nói, " Em không muốn xa anh. "
Giang Ngộ Tuyết nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Chiêu, nói, " Anh cũng vậy. Chiêu à, anh hiểu cảm giác của em lúc này, nhưng mà nếu như suy nghĩ tích cực một chút thì cứ xem như đây là một cái thử thách, cứ thử xem xem chúng ta có thể cùng nhau vượt qua hay không. Dự án của anh phải làm thêm chừng nửa năm nữa là xong rồi, đợi làm xong dự án này thì anh xem như tự do rồi, không cần mỗi ngày đều phải đến trường nữa, đến lúc đó anh sẽ dọn qua ở cùng em, được không? "
Tần Chiêu gật đầu, " Đành chịu thôi. Cũng chẳng còn cách nào khác nữa. "
" Được rồi, không sao đâu. Đừng sợ. Anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà. "
Tần Chiêu gật đầu, " Ừm. "
" Khi nào em sẽ chính thức đi làm? "
" Qua Tết Nguyên đán, đầu tháng 2 sẽ bắt đầu đi làm. Vốn dĩ là em còn muốn nhậm chức sớm hơn, nhưng mà công ty nói là bọn họ cần thời gian để sắp xếp công việc cho em, bởi vì gần đây cơ cấu nhân sự trong công ty của họ có một chút thay đổi, vậy nên cần thời gian để ổn định người cũ rồi mới sắp xếp cho người mới vào được. "
" Ừm, vậy thì chúng ta vẫn còn thời gian để đi tìm nhà. "
" Samoyed, đừng nói nữa, em nghe là thấy khó chịu. Ngủ đi, ngày mai rồi tính tiếp. "
" Được. "
Nói thì nói như vậy nhưng cả hai đều không thể ngủ được, lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm vẫn không cách nào chợp mắt.
" Samoyed, anh ngủ chưa? " - Tần Chiêu chọt chọt Giang Ngộ Tuyết, khẽ hỏi.
" Chưa. Không ngủ được. " Giang Ngộ Tuyết khẽ đáp.
Tần Chiêu vươn tay lên ôm cổ Giang Ngộ Tuyết, rướn người hôn lên môi hắn một cái, " Samoyed~ Em phải làm sao đây? Em không muốn rời xa anh, cũng không muốn từ bỏ công việc. Có phải là em đã quá tham lam rồi không? "
Giang Ngộ Tuyết nhe răng cắn một cái lên má Tần Chiêu rồi nói, " Vậy thì anh chắc chắn là một kẻ tham lam rồi. Anh vừa không muốn em từ bỏ công việc, không muốn rời xa em, lại không muốn từ bỏ công việc của chính mình. So với em, anh tham lam hơn rất nhiều nhỉ. "
" Bậy, bậy, bậy! Anh mà bỏ công việc rồi thì lấy gì mà nuôi em, lấy gì mà nuôi bầy con lắm lông ú nu kia. Em đi làm thực tập sinh, là đi làm công ăn lương thôi, không làm thì cùng lắm là chỉ một mình em thất nghiệp, còn anh là lão bản đấy, anh mà bỏ việc là biết bao nhiêu người sẽ thất nghiệp anh có biết không? Đừng có mà thất đức như thế chứ! "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Thôi mà~ anh chỉ đùa thôi. Anh mà bỏ việc là lão cha sẽ là người đầu tiên cạo đầu anh. Không khéo thì ông ấy còn đem anh đi trụng nước sôi luôn á. "
Tần Chiêu cũng phì cười, " Chú Giang cũng đâu tới nỗi hung dữ như vậy đâu. "
" Hơ~ vậy là do em chưa nhìn thấy một mặt hung dữ của ông ấy đấy thôi. Mà thôi, đừng nói đến ông ấy nữa, nói đến em đi. Công ty của em nằm ở khu nào vậy? "
" Thông Châu. "
" Chà, xa đến vậy luôn á. Hưmmm, khu đó bất động sản cũng xem như là khá ổn đó, nếu như em muốn thuê nhà thì cũng không khó như ở khu gần trung tâm như Hải Điến đây. Đúng rồi, em thực tập có lương không? "
" Có. 1 tháng 1000 tệ. "
" Ừm, mức lương này nói cao không cao, nhưng mà đối với một thực tập sinh thì cũng không tính là thấp. Về sau, tiền tiêu vặt của em anh sẽ không cắt đâu, cộng hai cái vào là mỗi tháng em sẽ có 2500 tệ. Nhưng mà, em phải bỏ ra tiền thuê nhà 2000 tệ/1 tháng, bởi vì anh sẽ tìm nhà có giá 5000 tệ/1 tháng trở lên. Em hiểu anh mà phải không, nếu như môi trường xung quanh mà không tốt thì anh sẽ không muốn đến ở đâu. Cái giá này đối với em là khá khó khăn, vậy nên khi đi thuê nhà anh sẽ bù thêm tiền vào cho em, ừm, dù sao thì anh vẫn sang đó ở mà. Còn về chi phí sinh hoạt, riêng về vấn đề ăn uống thì chúng ta mỗi tháng đều có không ít rau củ cùng thịt cá được gửi từ quê lên, nói chung thì chỉ cần em chịu khó nấu cơm nhà thì khoản này sẽ tiết kiệm được không ít tiền. Những khoảng phí dụng khác thì anh nghĩ là 500 tệ/1tháng thì cũng đã đủ để chi tiêu rồi. Hơn nữa, ngành tâm lý học lương chính thức rất cao, đợi đến khi em được chuyển lên nhân viên chính thức rồi thì lương sẽ không dưới 5000 tệ/1 tháng. "
" Chậc, anh nói sai rồi. Em còn có mấy khoản đầu tư chứng khoán, mỗi tháng cũng kiếm được không dưới 7000 tệ đâu. Trừ tiền tiêu vặt mà anh cho em ra, tất cả cộng hết lại, thì mỗi tháng em cũng xem như là có được khoảng 1 vạn tệ. Tính ra thì tiền kiếm được từ đầu tư chứng khoán còn cao hơn cả tiền lương thực tập nữa đấy. Nếu nuôi anh theo kiểu con nhà nghèo thì em đây dư sức nhé! "
" Hở? Em biết đầu tư chứng khoán luôn hả? "
" Tất nhiên. Em đêm nào cũng nhìn anh làm, nhìn cũng hơn 4 năm rồi mà còn không biết làm mới lạ đấy. Hơn nữa, anh luôn vô thức mà giảng giải cho em, thế nên em liền chầm chậm học, thỉnh thoảng em cũng sẽ tìm đọc thêm sách kiến thức về tài chính chứng khoán các kiểu nữa. Tuy rằng em không bằng anh, không thể một lần giao dịch là cả mấy trăm vạn, rồi mỗi lần chốt lời là cả mấy ngàn vạn, nhưng mà giao dịch vài vạn, kiếm vài ngàn hoặc một đến hai vạn tệ tiền lời thôi thì em làm được. "
" Aaaaa!!!! Em giỏi quá!!! Em sao mà lại có thể lợi hại như thế? Có thể tự học thành tài luôn! Em có biết không, ngày xưa lúc anh học đầu tư cái này là lão cha luôn kè sát bên cạnh anh, cũng không biết là anh đã bị ông ấy gõ đầu bao nhiêu lần vì tội ngu, thích vung tiền linh tinh rồi đấy. "
Tần Chiêu phì cười, " Này làm sao mà có thể gọi là lợi hại được chứ. Em cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, nói đến lợi hại thì anh mới phải. "
" Không không không, anh không giống em, cha anh là một thiên tài trong giới đầu tư, anh có ông ấy một tay đánh một tay dạy dỗ, nếu như còn không làm được thì đúng là phế vật. Còn em thì chỉ là tự học thôi mà làm được đến như vậy là đã rất rất giỏi rồi đấy. Siêu giỏi luôn đó. "
" Ây da~ đột nhiên được khen, cảm giác ngại ghê~ "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tần Chiêu một cái, " Mình giỏi thì mình phải tự hào chứ, có gì phải ngại đâu. Em rất giỏi, về sau phải tiếp tục phát huy nhé, còn anh về sau cũng sẽ cố gắng chia sẻ kiến thức cùng kinh nghiệm cho em. Em ấy à, chịu khó kiếm tiền một chút, một là để bản thân em một cuộc sống thật sự độc lập và hạnh phúc tự thân, không cần phải dựa dẫm vào bất cứ ai, kể cả là anh, hai nữa là để mà lỡ như anh có phá sản thì về em nuôi nhé. "
Tần Chiêu tát Giang Ngộ Tuyết một cái bép, không đau cũng không ngứa, " Nói bậy nè. Tự nhiên khi không lại đi trù bản thân phá sản. "
" Ây da, đó là lẽ đương nhiên thôi, có kinh doanh thì sẽ có phá sản, chỉ là nó đến sớm hay muộn mà thôi. Bất quá anh sẽ luôn nỗ lực để cho ngày đó không đến quá sớm. "
" Ừm. Vậy là đúng rồi đó. Nhưng mà nếu như anh có thật sự phá sản rồi thì về đây, em nuôi. Có điều nói trước luôn nhé, em nuôi là sẽ không giống cha anh nuôi đâu nhé. Điều kiện vật chất sẽ không sung sướng như ở Giang gia đâu đấy. Em không có nhiều tiền như cha anh đâu. "
" Anh biết mà~ " Giang Ngộ Tuyết ôm eo Tần Chiêu, dụi dụi đầu vào hõm vai của anh.
Tần Chiêu bị dụi nhột, nhịn không được liền bật cười. Giang Ngộ Tuyết không biết là nổi cơn gì mà được đà lấn tới, dùng tay cù vào eo Tần Chiêu. Eo của Tần Chiêu rất nhạy cảm, bị cù là vô cùng nhột.
Tần Chiêu cười sặc sụa, không ngừng đánh lên tay Giang Ngộ Tuyết, " Samoyed..... Samoyed..... Đừng.... Mau dừng lại!!! Mau dừng lại!! Samoyed!!! "
Giang Ngộ Tuyết bỏ ngoài tai lời Tần Chiêu nói.
Tần Chiêu thấy nói bằng miệng không có tác dụng, liền giơ tay phản công. Ở bên cạnh Giang Ngộ Tuyết đã lâu như vậy rồi, anh thừa biết điểm dễ nhột nhất của hắn nằm ở bụng dưới. Giang Ngộ Tuyết đột ngột bị tấn công thì không đỡ kịp và thuận theo phản ứng tự nhiên mà cười phá lên, sau đó thì lại càng ra sức tấn công Tần Chiêu như để trả thù.
Tần Chiêu cũng đâu có chịu thua.
Hai người đại chiến với nhau tám trăm hiệp, đến khi mệt lả người mới chịu ngừng. Rồi hai người nhìn nhau và bật cười.
Khi tiếng cười dần tan đi, liền lộ ra hơi thở dồn dập. Tiếng hít thở dồn dập hòa quyện cùng hơi thở ấm nóng đang không ngừng phả ra khiến cho không khí xung quanh dần bị đốt nóng lên. Ánh mắt hai người nhìn nhau, càng lúc càng đắm đuối và mang theo hơi thở của sắc dục.