A Nông

Chương 26




Từng cái hôn rơi tới tấp mang theo nhiệt độ cực nóng, cháy bỏng và nhiệt liệt, thế tới rào rào, khiến cho người ta muốn trốn cũng trốn không thoát.

"Thung Thung... Đừng......"

Khuôn mặt Lục Thung tái nhợt, khóe mắt và môi mỏng dính chút máu đỏ diễm lệ, nhìn qua có vẻ hơi điên loạn.

A Nông bị hắn hôn môi trong lúc mất kiểm soát dọa đến, lủi người trườn lên, ngay khi đầu nhỏ xém đụng phải tường, hắn liền dùng mu bàn tay chắn lại, tạm dừng hoạt động, thở dốc nhẹ, rồi cười khẽ nói: "Cuối cùng thì vẫn không thể nóng nảy được, ngốc quá."

Người xấu!

A Nông không ngốc!

"Em không ngốc!"

Phảng phất như bị chọc phải chỗ đau, A Nông một tay phác gục người đàn ông, đôi mắt sáng rực như sao, mơ hồ muốn hút người vào đó.

Lục Thung an tĩnh nằm ì đó, nhìn thú con nuôi trong nhà bọc phía trên, hung dữ lên trông thật sự đáng yêu, cáu giận phe phẩy móng vuốt nhỏ, một chút cũng không có lực sát thương.

"Em không ngốc mà......"

Giọng điệu dần mềm xuống, nàng tủi thân gục đầu.

Hắn nâng tay lên, sờ sờ đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, như sa vào mê muội, trân quý cực kỳ.

Quá nhiều vui mừng và tình yêu cuồn cuộn trong lồng ngực, chưa từng cảm thụ qua.

Lục Thung khàn giọng, dịu dàng nói: "A Nông thông minh nhất."

Hậu quả của sự thông minh, chính là bị lột sạch, bị đè ở trên giường, lại không hề có năng lực phản kháng.

"Thung Thung, anh đang làm gì vậy?"

Thiếu nữ trừng lớn một đôi mắt tròn xoe, trong mắt tràn ngập hoang mang.

Lục Thung nóng vội hôn dồn dập, vừa mê mang lại vừa vô cùng thanh tỉnh, muốn làm chút gì đó.

Mà làm gì.

Dán sát vào thân mình mềm mại hơi lạnh của A Nông, Lục Thung tựa hồ đã biết.

Hắn cắn lỗ tai A Nông, nói: "Em thông minh như vậy, hẳn biết rõ."

A Nông lập tức liền hối hận, lắc lắc đầu: "Em một chút cũng không thông minh."



Trời tối.

Phòng không bật đèn, tối đen như mực.

Chỉ có tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ đan chéo nhau, còn có từng trận tiếng cười chọc người.

"Anh cắn em!"

Trong mắt A Nông ứa nước mắt, cũng là ánh sáng loé lên duy nhất trong đêm tối.

Lọt vào trong mắt Lục Thung, giống như sự cứu rỗi.

"Rất xin lỗi."

Xin lỗi ôn hoà và lễ phép.

Hắn tựa nghe người bị thương, cuộn tròn người, trốn vào trong thân thể ấm áp của A Nông, nhưng bản tính bị bại lộ, không kiêng nể gì mà làm ác.

Bởi vì hắn biết, nàng sẽ bao dung hắn hết thảy.

Lạnh nhạt, tối tăm, bệnh trạng, xấu xí.

Đôi chân thiếu nữ mảnh khảnh mở lớn, bị người đàn ông cưỡng chế đè trước ngực, để lộ ra nơi bí ẩn, mặc cho hắn ra ra vào vào, đánh chiếm.

Quen thuộc lại xa lạ, đã từng có vô số đêm, hắn cùng nàng thân mật như thế.

Ký ức bị mất, nhưng thân thể vẫn còn nhớ rõ.

Đến khi thật sự chịu không nổi, nàng cắn môi, mặt đỏ bừng, móng tay bấu thật sâu vào tấm lưng trần của người đàn ông.

"Đừng... Đừng mà......"

Thật sự đáng giận.

Hắn lấn tới cạy môi nàng, cắn đầu lưỡi nàng, khi nàng còn chưa kịp chuẩn bị, đã hung hăng va chạm.

"—— A!"

Đúng lúc tiếng thét chói tai bật ra khỏi miệng, nước mắt A Nông cũng rơi, đọng ngay khoé môi khô khốc của hắn, ẩm ướt, hòa hợp thành một thể.

Một hồi làm tình điên cuồng, đáy lòng người đàn ông nuôi nhốt một con dã thú nhiều năm rốt cuộc cũng phá tan nhà giam.

Hắn lệ thuộc vào da thịt non mịn của thiếu nữ, trong đầu toàn là những hồi ức thống khổ không kham nổi.

[Một người phụ nữ mỹ lệ lại hệt như một đóa hoa khô héo, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, tiều tụy như trở thành một người khác. Bà ấy ở trong phòng u buồn cả ngày, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, đếm xem chồng bà đến tột cùng đã mấy ngày chưa về nhà.

Rốt cuộc, ngày đó, bà ấy không đợi nữa.

Giống như con diều bị đứt dây, từ trên lầu cao, nhảy xuống, cười đến thê lương.

Bà ấy sinh ra hắn, nhưng lại không nuôi dạy hắn, cũng không yêu hắn.

Để lại cho hắn, chỉ có bóng dáng ám ảnh kia.]

Bầu ngực mềm mại của A Nông bị người đàn ông liếm láp, trong mắt cuồn cuộn tình triều, tay không tự giác sờ sờ mái tóc đen mềm của hắn.

Thiếu nữ mẫn cảm cảm giác được, hắn suy sút và bi thương, nghẹn ngào trong bóng tối.

Vì thế, đây không đơn thuần chỉ là một cuộc làm tình.

Còn là yêu.

"Thung Thung..."

Hắn nhéo eo nhỏ mềm dẻo của thiếu nữ, trước mắt hỗn loạn một đống, đầu tiên là bóng dáng kia, sau đó lại là A Nông ngập ngụa nước mắt.

Khóc.

Lục Thung tỉnh lại, mắt đen thanh tỉnh.

Làm sao vậy, sao lại khóc?

Đừng khóc.

Động tác của người đàn ông dịu dàng, giống như thay đổi tính tình, tìm được tay A Nông, vuốt ve hôn môi, sau đó đan mười ngón tay vào nhau.

Eo hắn phập phồng tạo đường cong vui sướng tuyệt đẹp, khi cúi đầu hôn môi trong A Nông trong lòng ngực, nhất thời khiến nàng kinh diễm trong nháy mắt.

Thì ra một người đàn ông, cũng có thể đẹp đến vậy.

A Nông mơ mơ màng màng nghĩ thầm.



Khả năng là sốt rất cao.

Lục Thung biết rõ.

Hắn là bác sĩ, nên hoàn toàn biết rõ.

Tối nay thật là kỳ quái, luôn nhớ tới trước kia, nhớ tới khi còn nhỏ.

Một người, nằm trên cái giường nho nhỏ, sốt đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, thế là tự mình lấy di động, tính gọi xe cứu thương.

Nếu như không gọi, có chết ở nơi đó, cũng không ai biết?

Mang theo tư tưởng như vậy, ngón tay đè trên di động, run rẩy, rồi dừng lại.

Vì sao lại phải gọi?

Vì muốn sống sao?

Hình như không phải.

Đôi mắt Lục Thung an tĩnh rũ xuống, ngón tay quắc lấy đầu ngón tay trắng nõn của A Nông, lộ ra nụ cười mỏng manh thanh thiển.

Là vì, để gặp được A Nông.

Nếu như có thể gặp sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Hắn nghĩ thầm.



Ban đêm, Lục Thung ngủ trong bất an, liên tục nói mê.

"Lửa... Lửa......"

Lửa cháy lớn hừng hực, quanh thân toàn là đồ vật bị thiêu cho tàn lụi, và tiếng la hỗn loạn.

Còn có đau đớn vô cùng vô tận.

Lửa rất lớn, có làm thế nào cũng không sao dập được.

Cha hắn ôm đứa bé vào trong lòng ngực chạy ra bên ngoài, hắn đứng ở một bên, muốn bắt lấy tay cha, tìm một chút an tâm.

Nhưng ông ấy lại không có nhiều tay để cứu cả hắn.

"Chờ cha!"

Vì thế, ông ấy để lại cho hắn cũng chỉ là một bóng dáng.

Ông ấy biến mất.

Lửa lớn, đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người phụ nữ, đứng ở bên cạnh, lung lay sắp ngã.

Bà ấy quay đầu lại, cười với hắn.

Hắn chạy về phía trước, muốn giữ chặt lấy bà ấy.

Kéo lại!

Thế nhưng hắn không may mắn, cảm giác dưới chân trống trơn, cả người mất cân bằng, nhanh chóng rơi xuống.

Run rẩy, nước mắt chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống.

Nước mắt được người khác hứng lấy.

Hắn cũng được người đó nhẹ nhàng nâng lấy.

"Không có việc gì, không có việc gì......"

"Thung Thung, không khóc, không khóc."

Nhưng hắn lại khóc dữ dội hơn, nhắm mắt lại, trên lông mi toàn là nước mắt, không phát ra tiếng, cực kỳ bi ai khóc lớn.

Hốc mắt A Nông hồng hồng, mặt dán sát lại khuôn mặt ướt dầm dề của Lục Thung, ở trong đêm tối, nhẹ giọng dỗ người đàn ông ngày thường thoạt nhìn luôn bình tĩnh trấn định.

Nhất định rất khổ sở.

Thiếu nữ ngâm nga một câu hát không biết tên, nghe thấy âm thanh bên tai dần an ổn hơn, cũng buồn ngủ nhắm mắt lại.

Đột nhiên nhớ tới, trong trí nhớ, ai đã từng hát cho nàng câu hát không biết tên này.

A à ơi,

Không khóc nữa.

-

Rạng sáng, A Nông mệt cực kỳ, mí mắt đánh nhau, đỡ Lục Thung ngồi dậy tựa vào đầu giường, lẩm bẩm nói: "Uống thuốc, thuốc......"

Lục Thung tỉnh chỉ trong chốc lát, đôi mắt rất hồng, nhìn chằm chằm A Nông một hồi lâu.

Nghe được A Nông nói, hắn liền ngoan ngoãn uống thuốc.

Uống xong, ôm lấy A Nông, cười cười cọ cọ cổ nàng, nói: "Khổ quá."

Trong mắt có ý cười, nhìn nắng sớm mờ mờ, chân trời từ từ nổi lên màu đỏ.

Hắn không nghĩ có thể nghe thấy A Nông đáp lời, chỉ thấy gương mặt bị chạm nhẹ nhàng một chút, xúc cảm mềm mại, rất rõ ràng.

Thiếu nữ nỉ non, giống như nói mớ.

"Em hôn hôn anh... Liền không khổ nữa."

Lục Thung bật cười, nói, được.

Về sau sẽ không khổ nữa.

Chúng ta ở bên nhau mỗi ngày, luôn ngọt ngào.