Trong lúc chỉ huy ở Washington đang bàn về kế hoạch tác chiến. Các lực lượng của quân Giải phóng đã tấn công khắp nơi trong lúc quân đội Việt Nam Cộng hòa đang chuẩn tập kết chuẩn bị tấn công.Giống như một con thú nhỏ bị thương dùng hết sức lực toàn thân phát ra một tiếng gào rống cuối cùng, vừa nhỏ yếu lại vừa đáng thương, mặc cho ai cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ sống chết được. Hắn xem như là hy vọng cuối cùng của nàng thì phải? Lục Thung ngồi xổm xuống. Trên mặt thiếu nữ loang lổ vết máu, làn da tuyết trắng gầy yếu, giống như chú chó con trước kia hắn từng nuôi, chỉ là còn chưa kịp nuôi lớn, đã bị bóp chết.
Hắn còn nhớ rõ cặp mắt đen nhánh kia luôn tỏa sáng, đặc biệt đáng yêu. Hắn cố sức kéo dài thời gian sống của nó, nhưng cặp mắt đó vẫn chậm rãi mất đi ánh sáng, không còn sinh khí, ngay cả kêu rên cũng chưa kịp thì đã chết. Quá đáng thương, sinh mệnh yếu ớt như vậy. Tay Lục Thung dừng trên cổ thiếu nữ. Tay hắn thon dài trắng nõn, tựa như tác phẩm nghệ thuật tốt nhất. Rất nhiều người nói, đôi tay này cầm dao giải phẫu, chạm vào máu chạm vào ruột rất đáng tiếc, lẽ ra nên dùng đánh đàn dương cầm. Hắn nghe xong cũng chỉ cười cười không nói gì, thầm nghĩ, đàn dương cầm nào có hàm xúc như khi phẫu thuật. Lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp, Lục Thung giống bị phỏng một chút, nhưng không có thu hồi tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, sau đó bế thốc thiếu nữ lên, đi về hướng nhà của hắn.