A Nông

Chương 31: Ngoại truyện: Tôi gặp gỡ Thung Thung 17 tuổi




1.

Thung Thung 17 tuổi,

Trông cũng rất đẹp trai.

—— đến từ A Nông ở tương lai.

*

Sau 12h trưa, trời tựa hồ khô nóng hơn hẳn, người buồn ngủ vừa nằm xuống liền mơ màng thiếp đi.

Ngủ mơ.

Nhưng này là giấc mơ kiểu gì vậy?

"Chu Nông ——!"

Sau một giọng nữ đột ngột, cảnh trong mơ rõ ràng hơn một chút.

Xung quanh ồn ào tiếng kêu, còn cảm nhận được có cơn gió thổi sượt qua mặt, tóc thì cọ vào mặt, chọc cho ngứa ngáy.

A Nông dùng tay che cái đầu đang phát đau, gian nan hé mắt ra, chỉ thấy trên không trung một màu xanh thẳm, còn có một số gương mặt mơ hồ.

Có một nữ sinh ngồi xổm bên người nàng, trong mắt ứa nước mắt, duỗi tay bắt lấy tay áo của nàng, nhỏ giọng gọi: "Chu Nông, cậu không sao chứ?"

Đau quá.

Bộ dáng thiếu nữ tái nhợt và gầy yếu, người nho nhỏ cuộn tròn, phát ra một tiếng nức nở nhỏ bé.

Chu Niên Niên hít hít mũi, cố nén sợ hãi, dùng âm thanh lớn nhất, hô với đám người: "Lục Thung, cậu đi ra đây!"

Vừa dứt lời, trong đám người​ tự động nhường ra một con đường, một thân hình cao dài bước ra, là một thiếu niên với bộ dáng tinh xảo.

Thấy thiếu niên đến gần, Chu Niên Niên cúi đầu, nói giọng siêu nhỏ: "Cậu đẩy Chu Nông, nên cậu có nghĩa vụ phải đưa cậu ấy đến phòng y tế." ​

"Ừ."

Lục Thung ngồi xổm xuống, mắt đen ​ nhàn nhạt, nhìn chằm chằm thiếu nữ hôn mê, hệt như đang nhìn một cục diện đáng buồn.

Không muốn ôm.

Lục Thung vẫn còn đang giãy giụa một chút, làm sao để không cần tiếp xúc thân thể mà có thể đưa nữ sinh này đến phòng y tế.

Hắn ngước mắt liếc đám người một cái, nhưng tất cả mọi người lại rất sợ hắn, sôi nổi tránh né tầm mắt, sau đó lui đi rất nhanh.

Lông mi A Nông run run, ngón tay khẽ nhúc nhích, có thể là do may mắn, một lần liền bắt được ống quần của Lục Thung.

Thiếu nữ nhíu mày đẹp, bộ dáng lã chã sắp khóc.

Lục Thung rũ mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua, bế ngang thiếu nữ lên, rồi bước nhanh đến phòng y tế.

Thôi.

Xác thật là bản thân sai.

Vậy thì ôm một lát.

Hắn che đi nửa bên mặt trời chói chang, nữ sinh trong lòng rốt cuộc cũng chịu dãn mày, nhỏ giọng thở dốc hổn hển, lát sau chậm rãi mở to mắt.

Bóng cây loang lổ đậu trên sườn mặt thiếu niên, sắc vàng lập loè nhàn nhạt, chợt xa chợt gần, xa cách rồi lại xa xôi.

Trên người hắn có mùi gỗ tùng dễ ngửi.

Trước ngực là bảng hiệu ghi lớp và tên.

[Ban (1) lớp 12]

[Lục Thung]

"Thung Thung."

A Nông nhẹ nhàng gọi.

Gió chợt thổi qua, tản trên mặt đất, dù là vật gì cũng không thể tìm thấy kịp.

Vì thế, A Nông vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọt sườn mặt Lục Thung.

Hắn tựa như cảm giác được, quay đầu, môi mỏng vừa lúc đối diện với đầu ngón tay của A Nông.

Thời gian yên lặng.

Sắc mặt thiếu nữ vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng lại nhìn hắn, ngọt ngào cười rộ lên, mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt nói: "Thung Thung, cậu có thể cắn tớ một cái không?"

Lục Thung ngả đầu ra phía sau, khóe môi không cẩn thận cọ trúng ngón tay A Nông, gương mặt ửng đỏ, nhưng giọng điệu lại rất hung dữ: "Đồ bệnh tâm thần!"

Ý cười của A Nông càng sâu, vùi vào trong lòng ngực thiếu niên, rõ ràng cảm giác được thân hình hắn cứng đờ, nhưng ngay sau đó vẫn cất bước, dưới chân lướt gió.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tựa hồ đây là một giấc mơ dài.

Nhưng.

"Thung Thung 17 tuổi, trông cũng rất đẹp trai."