Ái Loạn Tình Điên

Chương 14: Bắt nhầm | Bước sai và ích kỷ chiếm giữ




Bao bố chụp người cô bỗng được kéo ra. Trương Tuệ Mẫn hốt hoảng giật bắn kêu lên một tiếng. Những tưởng sẽ thấy được gì đó nhưng không! Trước mắt cô vẫn tối đen như mực, tối như cái số phận bất hạnh của cô vậy: Chỉ trong nửa tháng, cô đã bị bắt cóc những hai lần.

Trương Tuệ Mẫn vùng vẫy kịch liệt, nước mắt theo uất ức rơi xuống thấm đẫm cả băng bịt mắt. Cô muốn tháo gỡ nó xuống, nhưng tay chân đều đã bị trói chặt, bây giờ chỉ có thể khóc lóc kêu la:

" Van cầu các người tha cho tôi! Các người bắt nhầm rồi, tôi không có cha! "

" Cô bé, hắn ta cũng đâu có nhận em là con hắn? " Một gã vỗ mặt cô, giọng điệu như an ủi lại như giễu cợt.

Một bàn tay bỗng sực tới cởi bỏ áo khoác trên người cô. Hơi ấm phút chốc biến mất, mùi hương của Điềm Y Hoàng không còn phảng phất quanh chóp mũi khiến Trương Tuệ Mẫn bất an và hoảng sợ vô cùng. Cô giãy dụa hét lên:

" Đừng! Đừng chạm vào tôi! "

" Cút! "

Ngay sau đó, có người bỗng gằn giọng ra lệnh, thanh âm rất lớn, giống như sẽ xé toạc tất cả nếu dám chống đối.

Bọn người kia lập tức dừng lại động tác, lui ra xa.

" Lão Đại! " Bọn họ đồng thanh kêu lên nhìn cảnh tượng trước mặt rồi lại ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bởi Lão Đại của họ là đang đi tới bên cạnh cô gái nọ, ôm lấy và chở che trong lòng.

Chẳng phải Lão Đại đã giao con gái của hắn ta cho họ tùy ý rồi sao? Bây giờ lại đổi ý rồi ư?

Trương Tuệ Mẫn vừa thoát khỏi được những đôi bàn tay kia lại bị lọt vào vòng tay người khác. Người đàn ông được gọi là Lão Đại kia bất ngờ ôm lấy cô, vỗ về tấm lưng nhỏ mảnh khảnh:

" Đừng sợ! "

Lập tức, toàn thân cô trở nên căng cứng, đôi môi hé mở, cô muốn nói, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời gì.

Vải băng trên mặt được tháo ra, Trương Tuệ Mẫn thất kinh nhìn người đàn ông trước mặt.

Chính là anh ta! Thật sự là anh ta!

Điềm Y Hoàng!

Anh nhìn Trương Tuệ Mẫn đang trợn trừng, không nói gì, tay cầm vải băng vứt sang một bên, tiếp tục cởi dây trói ở tay và dưới chân cho cô.

Vết hằn của dây thừng in dấu lên da thịt cô khiến anh đau xót. Nhưng dường như Trương Tuệ Mẫn lại chẳng cảm giác được gì, cô chỉ nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ, lại dường như có thêm một cái gì đó hụt hẫng, khó tin lắm.

Điềm Y Hoàng định nói gì đó nhưng thấy nền đất này quá lạnh, Trương Tuệ Mẫn lại ăn mặc phong phanh liền kéo cô đứng dậy trước, đắp lại áo khoác cho cô. Lúc này cũng mới chợt nhận, cô đã lấy áo khoác của mình mặc.

" Rạng sáng không ngủ? Em bỏ đi đâu? "

Trương Tuệ Mẫn vẫn chưa hết bàng hoàng, khí bức toát ra từ người đối diện càng khiến cô thêm lạnh lẽo.



Thấy Trương Tuệ Mẫn không trả lời, anh nói tiếp:

" Bỏ trốn? Phải không? " Lần này, giọng điệu Điềm Y Hoàng đã có chút thay đổi.

Hai tay anh áp trên mặt cô bưng lên, ép cô phải đối diện với mình.

Trương Tuệ Mẫn hốt hoảng trợn trừng. Đối diện cô, đôi mắt sắc bén của người đàn ông đã hằn lên tia máu, bộc ra một loại sinh khí ẩn nhịn.

" Chẳng phải tôi đã cho em tự do rồi sao? Còn muốn bỏ trốn? "

Tự do ư? Trương Tuệ Mẫn chợt cảm thấy nực cười, càng thêm chán ghét người đàn ông này.

" Chú gọi giới hạn trong cái biệt thự nhà chú là tự do sao? Đúng vậy! Tôi bỏ trốn đấy! Bỏ trốn đấy! Rồi thì cũng bị người của chú bắt lại đây đấy thôi! Vì cái gì? Vì cha tôi? Các người làm ăn không thể biện ra một cái lí do gì khác hay hơn sao? Tôi nói cho các người biết tôi không có cha! Thật sự không có! "

Cô nói, thanh âm càng lúc càng lớn, gần như là hét lên.

Mọi người đều đã không nhận thấy rằng, trong mắt Điềm Y Hoàng lúc đó rất nhanh thoáng hiện lên một tia phức tạp.

Anh đánh mắt sang bọn thuộc hạ:

" Là ai bắt? "

Một tên cao lớn lén nuốt nước bọt, run run thú nhận:

" Là tôi thưa Lão Đại! "

" Đây không phải con gái hắn ta! Nội trong đêm nay các ngươi bằng mọi giá phải tìm được người! "

Bọn người họ thở phào nhẹ nhõm, lập tức tuân luận rồi bừng bừng khí thế rời đi. Nhưng ra đến cửa nhà hoang, lại bị Điềm Y Hoàng gọi lại:

" Xong việc thì bay đến Châu Phi nửa năm! "

Tất cả đều không rét mà run, khí thế phút chốc giảm đi cạn vạch.

Quả nhiên, Lão Đại của bọn họ không bao giờ lại có thể độ lượng như vậy! Đến Châu Phi, Tổ chức còn một cứ địa hoạt động ngầm. Nhưng những người được vinh dự sang đó tất thảy đều là những kẻ làm sai phải chịu phạt ít ngày, ít nhất thì ba tháng, nhiều nhất có khi cả đời cũng chẳng về được. Ở đó, khí hậu không những khắc nghiệt, bệnh dịch, sốt rét, đôi khi còn có chiến tranh trong nước, vô cùng cơ cực và nguy hiểm, vậy nên lắm lúc có đi không trở lại.

Trở về với tình hình bấy giờ.

Trương Tuệ Mẫn lúc này bỗng sực nhớ ra bóng hình bất thình vụt qua của thiếu nữ vừa rồi. Cô liên kết lại các chuỗi sự việc.

Thì ra đó không phải là ma mà chính là một thiếu nữ đang gặp nguy hiểm, cô ấy thậm chí còn bị thương. Nhưng vì trong đêm tối, hai người có dáng dấp giống nhau, vừa hay trang phục cũng na ná như vậy, đều là áo đen váy trắng nên tên bắt cóc đã nhầm lẫn mà mang cô tới đây. Trùng hợp, đó lại là tay sai của Điềm Y Hoàng.

Cô đột nhiên nghĩ, cũng trường hợp này nếu người đó không phải là anh, nếu anh không quay lại kịp lúc khi cô hét lên thì liệu… thì liệu cô có còn toàn vẹn đứng đây nữa hay không?

Nghĩ vậy, Trương Tuệ Mẫn bất giác ngước lên nhìn anh, bắt gặp Điềm Y Hoàng cũng đang quan sát từng biểu hiện của mình. Đôi bàn tay to lớn ấm áp vẫn luôn cố định dán bên sườn mặt và cổ cô, chỉ có ánh mắt đã dịu hơn một chút.

" Nếu em không bỏ trốn, thì có đến nỗi bị bắt nhầm không? "



Điềm Y Hoàng nói đoạn bất ngờ mồi lên môi cô một nụ hôn. Trương Tuệ Mẫn lùi lại muốn né tránh, nhưng hễ cô lùi một bước, anh lại tiến hai bước, cứ vậy áp cô vào vách tường, điên cuồng khuấy đảo.

Anh bế thốc Trương Tuệ Mẫn lên, để cô ngang tầm với chiều cao của mình, kìm chặt hai chân cô bên hông, hai thân thể khít khao dán sát lấy nhau.

Càng chìm trong môi lưỡi cô, Điềm Y Hoàng càng trở nên mê đắm mất kiểm soát. Dục vọng đã ẩn nhịn trong người nửa tháng trỗi dậy mạnh mẽ, đầu óc cùng các tế bào bấy giờ sục sôi muốn nổ tung. Anh hôn cô cuồng nhiệt hơn, càn quét không bỏ sót một tư vị nào.

Trương Tuệ Mẫn thở gấp, trước sự khiêu khích và quấy phá của anh, cô nấc nghẹn, nỗi uất ức kìm nén suốt thời gian qua chợt vỡ ra. Cô đấm mạnh lên vai, lên ngực anh, thốt ra những chữ không trọn vẹn:

" Chú… ưm quá… quá đáng! Tại sao lại trói buộc tôi ưm… hức… tại sao lại… lại giam hãm tôi? Chú… tôi ưm… tôi muốn ưm... đi học… hức… muốn trở về cuộc sống bình thường! "

Điềm Y Hoàng chợt dừng lại, ánh mắt trầm mặc nhìn cô

Đối diện với gương mặt nam nhân đã bị giọt lệ làm cho nhạt nhòa, Tuệ Mẫn đưa tay lau nước mắt nói tiếp:

" Chú đã không coi trọng tôi, còn muốn giữ tôi bên mình làm gì chứ? Tôi còn có mẹ đang hằng ngày chăm chỉ làm việc lo cho tôi, chú lại quản hết cả nỗ lực, tương lai, tiền đồ của tôi. Đáng chết! Tôi ghét chú! Tôi hận chú! "

Càng nói, cô càng khóc nấc lên, không ngừng đấm lên bả vai anh.

Điềm Y Hoàng mở miệng toan nói gì đó, rốt cuộc lại nuốt xuống tất cả ôm cô bảo bọc trong lòng.

Dường như anh đã đi một bước rất sai! Và chắc chắn rằng lần này anh kỳ thực đã quá ích kỷ.

Ích kỷ muốn chiếm giữ cô cho riêng mình.

Sau tất cả…

______________________________

Ngồi trong xe trở về, Trương Tuệ Mẫn nép mình trong áo khoác của Điềm Y Hoàng nghiêng người nhìn ra cửa sổ, cảm thấy đường xá có chút quen thuộc.

Qua một lúc, cô chợt nhận ra đây chính là con đường mà mình vẫn thường đi đi về về mấy tháng nay, đường đến ký túc xá sinh viên. Và anh là đang đưa cô về đó!

Trương Tuệ Mẫn quay phắt sang bên cạnh, nhìn người đàn ông vẫn đang chăm chú lái xe, dáng vẻ vừa uy nghiêm vừa bình thản.

Xe dừng lại trước cổng ký túc xá, Trương Tuệ Mẫn chủ động bước xuống xe, anh theo sau. Cả hai nhìn cảnh cổng đã bị khóa, cô thở dài.

Lúc này, phòng bảo vệ vẫn sáng đèn, tiếng TV vẫn hoạt động với âm lượng rất nhỏ, trong cái rạng sáng yên ắng vắng vẻ lại nghe rõ hơn bao giờ hết.

Trương Tuệ Mẫn đột nhiên quay sang anh:

" Chú Thủy mang tiếng trực đêm nhưng toàn vừa xem TV vừa ngủ quên thôi! "

Nói xong, cô mới thấy mình thật điên rồ, cư nhiên lại nói với anh những lời vô nghĩa này.

Quả nhiên, Điềm Y Hoàng không nói không rằng trở lại vào trong xe.