Ái Loạn Tình Điên

Chương 15: Câu chuyện năm đó | Vấp phải vàng




Xe dừng lại trước cổng ký túc xá, Trương Tuệ Mẫn chủ động bước xuống xe, anh theo sau. Cả hai nhìn cảnh cổng đã bị khóa, cô thở dài.

Lúc này, phòng bảo vệ vẫn sáng đèn, tiếng TV vẫn hoạt động với âm lượng rất nhỏ, trong cái rạng sáng yên ắng vắng vẻ lại nghe rõ hơn bao giờ hết.

Trương Tuệ Mẫn đột nhiên quay sang anh:

" Chú Thủy mang tiếng trực đêm nhưng toàn nằm xem TV rồi ngủ quên thôi! "

Nói xong, cô mới thấy mình thật điên rồ, cư nhiên lại nói với anh những lời vô nghĩa này.

Quả nhiên, Điềm Y Hoàng không nói không rằng trở lại vào trong xe.

Trương Tuệ Mẫn đen mặt nhìn anh.

Người đàn ông này rốt cuộc có còn lương tâm hay không? Hai ba giờ sáng chở cô đến đây rồi cứ vậy vứt cô lại một mình ư?

Cô thầm nghiến răng, tức tối tính trèo qua bờ tường thì bị Điềm Y Hoàng ôm giữ lại.

" Nấm lùn, không sợ ngã sao? "

" Chú làm gì vậy? Bỏ tôi xuống! "

Mặc cho Trương Tuệ Mẫn giãy đành đành đạch, anh vẫn ôm chặt lấy cô, tham lam hít ngửi hương thơm trên tóc cô.

" Tôi đưa em về đây không có nghĩa vứt bỏ em! Nghe không? "

Trương Tuệ Mẫn hừ lạnh, không thèm đáp.

" Mỗi tối tôi sẽ lại đến tìm em! Nhớ, đúng 9 giờ ra đây! " Điềm Y Hoàng nói đoạn nhét trả điện thoại vào trong tay cô.

Trương Tuệ Mẫn siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, miễn cưỡng gật đầu rồi đẩy anh ra:

" Ký túc xá 10 giờ sẽ đóng cửa, chỉ gặp một tiếng có cần thiết không? Tôi với chú cũng chẳng phải cái loại yêu đương xa mặt là nhớ, gần nhau một phút cũng cảm thấy vui lòng! "

Hành động và lời nói của người đàn ông này, cô thật sự không thể hiểu nổi.

Rốt cuộc thì hắn muốn gì ở cô? Chuyện kinh khủng nhất cũng xảy ra rồi! Đột nhiên thay đổi, đột nhiên giữ khoảng cách với cô, đột nhiên thả cô về với cuộc sống trước kia và rồi đột nhiên muốn gặp mặt ban đêm như vậy?

Trương Tuệ Mẫn bỗng liên tưởng tới những câu chuyện tình của cô sinh viên và những chàng trai trẻ. Lại nhìn đến người đàn ông đối diện, hắn chắc không còn trẻ, nhưng cũng chẳng quá già. Gương mặt nghiêm nghị, ngũ quan sắc bén đều toát lên thần thái của một ông chú mà giới trẻ vẫn thường hay ví là Daddy, vừa điển trai, vừa lôi cuốn và cũng không dễ chọc giận.

Điềm Y Hoàng tiến lên phía trước, đem cô đặt ra sau lưng:

" Leo lên! "

Cô hiểu anh định làm gì, ngoan ngoãn nghe theo. Điềm Y Hoàng cúi thấp người cho cô dễ bám lên:

" Bám chắc! "

Anh dứt câu, liền lấy đà bám vào thành tường, dễ dàng trèo qua, hai người hạ cánh an toàn, nhẹ nhàng nhảy xuống bờ tường bên kia.

Trương Tuệ Mẫn được một phen trải nghiệm cảm giác mạo hiểm. Cô ở trên lưng anh tuột xuống, chân vẫn còn run run.

Điềm Y Hoàng bỗng nhiên ngồi xổm xuống bên người cô, vén tà váy lên. Trương Tuệ Mẫn lập tức nhảy dựng lùi lại mấy bước:

" Chú định làm gì? "

" Muốn xem em có bị thương không? "

" Không có! Tôi không sao! "

Cô lắc đầu, kỳ thực không có bị gì. Chỉ là đã hiểu lầm ý tốt của anh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau những chuyện đã xảy ra giữa hai người, lời nói của anh, hành động của anh có thay đổi thế nào vẫn không thể khiến cô thôi đề phòng.

Điềm Y Hoàng thở dài:

" Em ở đâu? Tôi đưa em về phòng! "

" Không cần! "

Trương Tuệ Mẫn lập tức cự tuyệt. Dứt câu liền không nói lời nào bỏ chạy mất dép, chỉ sợ anh sẽ đuổi theo, đổi ý bắt giữ cô lại.



Điềm Y Hoàng nhìn theo bóng dáng cô, đáy mắt ẩn hiện một nỗi niềm khôn tả. Anh không hiểu nổi mình, cũng chẳng cách nào giãi bày với cô hay bất kỳ ai…

Câu chuyện năm đó!

_________________________________

Trương Tuệ Mẫn trở về căn phòng ký túc đã nửa tháng không đặt chân đến. Cô gõ cửa, qua một lúc không thấy bạn cùng phòng ra mở. Trương Tuệ Mẫn thử lại lần hai, bên trong vẫn không có động tĩnh.

Đến lần thứ ba, cô vừa gõ vừa lên tiếng:

" Hạ Vy, cậu có đó không? Mở cửa cho mình! "

Sau đó, cánh cửa bất ngờ được mở ra ti hí. Để lộ một đôi mắt to tròn trợn trừng.

Trương Tuệ Mẫn bị dọa sợ một trận, cô giật mình lùi lại về sau, suýt nữa thì hét lên thành tiếng.

Như đã chắc chắn, người bên trong mới dám mở rộng cửa ra. Hạ Vy thân váy ngủ trắng toát, tóc tai rũ rượi, trên tay còn cầm một cây chổi.

" Trương Tuệ Mẫn? Dọa tớ sợ chết khiếp! Rốt cuộc thì cậu cũng trở về rồi! Một hồn ma như cậu cũng biết tìm đường về ký túc. Nói mau! Cậu đã chết ở xó xỉnh nào? "

Trương Tuệ Mẫn cười khổ:

" Cậu mới chính là người dọa tớ sợ suýt hét đó Hạ Vy à! Mà ai bảo cậu mình chết cơ? Cậu thật sự nghĩ người đã gõ cửa phòng và đang đứng nói chuyện với cậu là một hồn ma sao? "

Hạ Vy gật đầu, chĩa cán chổi về phía Trương Tuệ Mẫn:

" Đúng vậy! Nói! Cậu tìm tớ rốt cuộc muốn báo ơn hay báo oán? "

Cô hít một hơi sâu, chỉ xuống dưới chân:

" Cậu nhìn cho kỹ nhé Hạ Vy! Tớ có chân, nếu là ma sẽ không có đâu! "

Lúc này, dọc hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân lộp cộp. Cả hai lập tức im bặt, đưa mắt nhìn nhau.

Hạ Vy phản ứng nhanh hơn Trương Tuệ Mẫn, cô kéo bạn mình trốn nhanh vào trong phòng rồi khóa trái cửa lại. Tiếng bước chân ngày càng gần, trong thời khắc rạng sáng, thanh âm vang vọng cực kỳ rõ rệt rồi tắt hẳn ngay trước phòng ký túc của hai người.

Có thứ gì đó, hoặc là người, hoặc là ma… đang đứng ngoài kia, cách Hạ Vy và Trương Tuệ Mẫn chỉ một cánh cửa sắt.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Vy và Trương Tuệ Mẫn kinh sợ đưa mắt nhìn nhau.

Ký túc xá nữ đại học Hoa Vương, mỗi phòng chỉ có hai người. Trương Tuệ Mẫn đường đột mất tích bây giờ cũng đã trở về. Gần 4 giờ sáng, người đứng gõ cửa ngoài kia còn có thể là ai?

Người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa, có chút thiếu kiên nhẫn hơn. Hạ Vy siết chặt cây chổi trong tay, nói với âm lượng rất nhỏ:

" Làm sao bây giờ? "

Trương Tuệ Mẫn lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối lẫn lo sợ. Như có một bóng đèn xuất hiện trong đầu, cô liền mở điện thoại ra, đoán rằng dãy số kia chắc chắn đã được lưu ở trong đây, mạnh dạn gửi đi một tin nhắn.

Bên ngoài cùng lúc vang lên tiếng thông báo nhận tin nhắn.

Trương Tuệ Mẫn chợt hiểu ra vấn đề, cô đánh mắt sang Hạ Vy đang nhíu mày nhìn mình.

" Không sao rồi, cậu bỏ chổi xuống đi! "

Lời vừa dứt, người bên ngoài đã lên tiếng:

" Trương Tuệ Mẫn, là tôi gõ cửa phòng em! Không phải kẻ xấu! "

Trương Tuệ Mẫn vẫn không động đậy, nói vọng ra ngoài:

" Chú còn chuyện gì sao? "

" Mở cửa! Tôi muốn xem nơi ở của em! " Anh hạ giọng.

Trương Tuệ Mẫn có thể nghe ra sự kiên nhẫn trong giọng điệu của anh. Cô cự tuyệt:

" Không được! Tôi còn ở với bạn! "



Hạ Vy lúc này mới lên tiếng:

" Trương Tuệ Mẫn, là người quen của cậu à? "

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu:

" Không có! Không quen! "

________________________________

Ngày hôm sau…

" Trương Tuệ Mẫn, mấy ngày nay cậu thật sự… "

Trương Tuệ Mẫn đưa tay che miệng Hạ Vy, suỵt một tiếng:

" Trời ạ Hạ Vy! Cậu nói bé thôi! "

Hạ Vy gật gật, thì thầm:

" Cậu thật sự đã ở nhà người đàn ông đó nửa tháng qua sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? "

Cô thở dài, trước sự hỏi tới dồn dập của Hạ Vy, Trương Tuệ Mẫn không còn cách nào khác đành thuật lại hết sự việc. Dù gì Hạ Vy không chỉ là bạn cùng phòng mà còn là bạn thân của cô kể từ khi lên Đại học. Cô rất hiểu và tin tưởng người bạn tốt này.

Hạ Vy nghe xong, chẳng những không thương xót cho cô, ngược lại còn tủm tỉm cười thích thú:

" Ái cha! Xem ra hai người… sao mà giống như nam nữ chính trong truyện ngôn tình vậy nè! Thật là có duyên… "

" Duyên cái đầu cậu ấy! " Trương Tuệ Mẫn không nhịn được ẩn đầu Hạ Vy một cái: " Là đức hạnh mình không tốt! Gặp phải một ông chú nghiệp chướng! Hiểu không? "

Hạ Vy bĩu môi:

" Nhưng cậu cũng độc ác lắm! Đêm qua chẳng những tuyệt tình phủ nhận, đã vậy còn sống chết vẫn không chịu mở cửa cho người ta vào nhìn nhà một chút! Dù gì cũng chính là đang quan tâm đến cậu cơ mà! "

Trương Tuệ Mẫn đáp ngay:

" Còn không phải mình nghĩ cho cậu sao? Hơn nữa, cậu dựa vào đâu bảo hắn ta quan tâm mình chứ? "

" Ây cha! Trương Tuệ Mẫn, vậy là cậu không biết! " Hạ Vy bật dậy, đi qua đi lại trước mặt bạn mình giảng giải đạo lý tình yêu: " Một người đàn ông nếu không để tâm gì tới nữ nhân nọ, cậu nghĩ anh ta sẽ rảnh rỗi đến nỗi đuổi theo lên tận phòng để 'khảo sát' chỗ ở hay sao? Trương Tuệ Mẫn, cậu không mở cửa cũng đúng, chỉ sợ rằng nếu người đàn ông đó nhìn thấy căn phòng nhỏ chật này, trong vòng hôm nay thôi chúng ta sẽ bị chia cắt đó! "

" Mình sẽ không đi đâu cả! " Trương Tuệ Mẫn kiên quyết nói: " Càng không dễ dàng nghe lời hắn! "

Hạ Vy lắc đầu, nhún vai. Sực nhớ ra gì đó, cô lại ngồi xuống giường cạnh chỗ Trương Tuệ Mẫn hỏi:

" Mà anh chàng đó tên gì vậy? "

" Điềm Y Hoàng! " Cô lười nhác đáp, mệt mỏi tựa lưng vào vách tường đằng sau thổi phù một hơi, nhìn bạn mình lẩm bẩm lại cái tên kia.

" Điềm Y Hoàng! Ôi! Thật sự là Điềm Y Hoàng! " Hạ Vy phấn khích reo lên: " Trương Tuệ Mẫn, cậu vấp phải 'vàng' rồi đó có biết không? "

Trương Tuệ Mẫn nhíu mày khó hiểu:

" Phúc ở đâu? Mình chịu đấy! Anh ta là dân chợ đen, mình muốn né xa còn không kịp ạ! "

Hạ Vy tự mình vỗ trán mình một cái, đứng dậy chóng nặn chỉ vào mặt Trương Tuệ Mẫn:

" Trương Tuệ Mẫn, cậu rốt cuộc có phải sinh viên ngành kinh tế hay không? Tại sao một nhân vật lớn như Điềm Y Hoàng mà cậu cũng không biết? "

" Điểm Y Hoàng làm sao chứ? " Cho đến tận giờ phút này, cô vẫn thật sự không hiểu Hạ Vy là đang nói cái gì nữa! Hai mắt đã híp lại muốn ngủ ngay tới nơi.

Hạ Vy kéo Trương Tuệ Mẫn ngồi dậy, chỉ sợ cô ngủ mất:

" Điềm Y Hoàng là một thương nhân khét tiếng, đứng đầu Tập đoàn JEX lớn mạnh nhất nước ta đã vươn xa ra thị trường quốc tế! Cậu thậm chí chuyên về kinh tế đối ngoại, đừng bảo với mình lại không biết điều này! "

Nghe đến đây, Trương Tuệ Mẫn bất giác rùng mình, cô bật dậy, nói giọng lắp bắp:

" Điềm… Điểm Y Hoàng là người đứng đầu… đứng đầu tập đoàn JEX? Là Tập đoàn luôn chiếm giữ doanh thu và cổ phiếu ở vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng hằng tháng đó sao? "

Thật sự là người đàn ông đó ư?