"Cầu xin vô ích!"
Dứt câu anh toan đưa súng lên bóp cò thì Trương Tuệ Mẫn từ một góc bất ngờ chạy lại ngăn chặn động tác của anh.
"Đừng! Như vậy đủ rồi! Mau đi thôi!"
Điềm Y Hoàng nhìn bàn cánh tay bị cô níu chặt, anh chợt nhớ tới lần đầu tiên khi anh và cô gặp nhau, Trương Tuệ Mẫn cũng liều sống liều chết muốn cứu mạng người đàn ông kia khỏi mũi súng của anh.
"Lần trước cũng vậy! Dường như khi tôi muốn giết ai đều bị em cản trở."
Ánh mắt anh nhìn cô không có vẻ tức giận nhưng lại lãnh đạm đến cực độ. Trương Tuệ Mẫn nhất thời bị dọa sợ, cô hơi cúi xuống lảng tránh cái nhìn kia lạnh lùng kia, hai tay vẫn giữ chặt đầu súng.
Điềm Y Hoàng hừ lạnh, xoay người cầm súng rời đi. Trương Tuệ Mẫn thấy vậy cũng luống cuống theo sau, định cầm theo hai khẩu súng còn lại vừa rồi bị cô mang ra vứt một góc. Nghĩ thế nào, cô lại đổi ý, mang đặt đến gần chỗ những người vừa bị bắn vào đùi, nói:
"Trong đây không biết có thú rừng không nhưng vẫn để lại cho các chú phòng thân. Dù gì cũng là đồ của các chú.
Tôi đi rồi các chú đừng cố cầm súng bắn theo chúng tôi nhé!"
Ba người họ, một tên đã bất tỉnh nhân sự, hai tên còn lại ngơ ngác há hốc mồm nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ dần. Chiếc giọng ngọt ngào gọi tên người đàn ông kia vẫn còn í ới vọng lại bên tai.
Trương Tuệ Mẫn vật vã đuổi theo Điềm Y Hoàng. Anh ta cố tình đi thật nhanh, không hề có ý đợi cô.
Với cơ thể còn ngấm thuốc thử nghiệm lại trải qua dục tiên dục tử, sau đó phải đi bộ liền một đoạn đường rừng chông gai khiến Trương Tuệ Mẫn gần như kiệt sức. Cô mệt mỏi ngã khụy xuống, chiếc miệng nhỏ hé ra thở dốc.
Qua một lúc, trước mắt bỗng xuất hiện mũi giày đi rừng của người nọ.
Trương Tuệ Mẫn ngẩng đầu, vóc dáng cực kì cao lớn của người đàn ông như một tảng băng bị nhấn trong màn đêm bao phủ lấy cô. Mà đôi mắt lãnh đạm kia thì như bùng lửa trong bóng tối, anh là đang nổi giận.
Điềm Y Hoàng ngồi xổm xuống trước mặt cô gái nhỏ. Cô thực nhỏ bé, dáng vẻ anh khi ngồi xuống vẫn có thể dễ dàng che khuất, gói gọn cô. Anh nâng cằm cô lên, cất giọng lạnh băng:
"Bản thân mình còn chưa lo xong, vẫn hảo tâm nghĩ cho người khác?"
Trương Tuệ Mẫn nhíu nhíu mày, khi anh giận, lực tay cũng có chút mạnh hơn khiến cằm cô hơi đau:
"Mạng người vốn đâu phải muốn giết là giết. Chú làm thế cũng không khác gì bọn người của Darking bắt tôi về thí nghiệm!"
Điềm Y Hoàng chợt cúi đầu sát đến mặt cô, chóp mũi hai người vì thế chạm vào nhau. Mùi hương nam tính trên cơ thể nam nhân đối diện rất tự nhiên vây lấy cô, phảng phất nơi đầu chóp mũi là hơi thở nồng ấm lại đầy áp lực.
"'Lần sau đừng tự tiện chen vào ngòi súng của tôi, bằng không em sẽ là người thế mạng cho chúng!"
Trương Tuệ Mẫn cả kinh trợn tròn. Bất giác, cơ thể khẽ run lên, trong bụng chợt dấy lên một cơn đau âm ỉ.
Anh nói rồi đưa hai cánh tay rắn chắc ra bế cô khỏi mặt đất, sải những bước chân dài rộng nhanh chóng ra khỏi khu rừng. Trong suốt đoạn đường ấy, Trương Tuệ Mẫn vẫn không ngừng ôm bụng đau đớn, đầu óc quay cuồng, trước mắt dần tối sầm. Trong cơn mê man, Trương Tuệ Mẫn khẽ mấp máy môi, giọng nói rất khẽ, không rõ là
Điềm Y Hoàng có nghe thấy không:
"Chú Điềm... tôi đối với chú là gì?"
Khi Trương Tuệ Mẫn tỉnh lại, trước mắt đã là một trần nhà trắng tinh, sang trọng.
Cô bật dậy, theo phản xạ ngó nghiêng xung quanh, phát hiện còn có người khác ở trong phòng.
Nam nhân mặc áo blouse trắng, đứng đưa lưng về phía Trương Tuệ Mẫn. Bóng lưng cao gầy toát lên vẻ thư sinh, mái tóc vàng óng ả khiến cô mơ hồ cảm giác như đã gặp ở đâu.
Nhận thấy có người đang nhìn mình, nam nhân hơi nghiêng đầu, phát hiện người trên giường đã tỉnh liền vui vẻ đi tới:
"Yo! Cậu thấy trong người thế nào?"
Trương Tuệ Mẫn khẽ "A!" một tiếng, muốn mở miệng nói gì đó lại nhớ nhớ quên quên.
Cô nhớ thanh niên này, là người đã gặp ở hoa viên hôm đó khi tưới cây cùng chị quản gia. Nhưng cậu ta tên gì thì cô quên béng mất.
Như đọc được suy nghĩ của Trương Tuệ Mẫn, sự hứng khởi trên gương mặt cậu thanh niên giảm xuống mấy phần.
Cậu tự chỉ vào mặt mình, nhìn chằm chằm cô nói lớn:
"Nhớ kĩ nè! Tớ họ Tô, tên Ứng Hồ!"
Trương Tuệ Mẫn vỗ tay một cái:
"Phải rồi! Phải rồi! Cậu tên là Tô Ưng Hồ!"
Nói xong, nụ cười cô chợt cứng nhắc, gãi gãi đầu cười trừ:
"Thật ra tôi không phải tự nhiên quên tên cậu, tôi vốn không giỏi trong mấy việc này..."
Tô Ứng Hồ vò đầu, cậu thở dài ngồi xuống bên mép giường:
"Bỏ đi! Không chấp nhặt học bá như cậu!
Trương Tuệ Mẫn vẫn cười khan, lúc này mới sực người, khó hiểu không biết tại sao Tô Ưng Hồ lại xuất hiện ở đây
Còn bộ áo blouse kia? Hơn hết là cô đang ở đâu?
Tô Ưng Hồ lại nghiêng đầu hỏi cô:
"Cậu thấy trong người thế nào?"
Trương Tuệ Mẫn sờ sờ bụng, lại day day thái dương:
"Ừm! Tôi khỏe rồi!"
Tô Ung Hồ cười:
"Chà! Vậy tốt rồi! Để tôi đi gọi..."
"Chờ đã" Trương Tuệ Mẫn cắt ngang: "Bộ đồ này... Cậu... Còn có Điềm Y Hoàng đâu?"
Tô Ung Hồ nhìn lại chiếc áo Blouse của mình:
"À! Tôi là trợ lý của bác sĩ bên Jexcell! Quên không nói với cậu, tôi cũng là sinh viên Y khoa."
Đôi mắt Trương Tuệ Mẫn bỗng tràn ngập ngưỡng mộ. Đối với cô sinh viên Y khoa chính là hình tượng đẹp nhất, xuất sắc nhất. Chỉ có khi soi vào Tô Ưng Hồ, nhất là mái tóc vàng rực kia và những đôi khuyên tai sáng bóng của cậu thì dường như có gì đó sai sai.
Nhưng bù lại, Tô Ứng Hồ có cá tính của riêng mình, khi khoác trên mình áo Blouse trắng càng làm tôn thêm khí chất phóng khoáng đặc biệt của riêng cậu. Vẻ bề ngoài có như thế nào cũng không thể đánh giá được năng lực và tố chất của một người.
Quan sát ánh mắt lấp lánh của Trương Tuệ Mẫn một lúc, Tô Ứng Hồ phì cười nói đoạn đứng dậy:
"Cậu cũng to gan lắm, dám gọi thẳng tên ông anh tôi như thế!"
Vừa nói cậu vừa xoa đầu cô:
"Anh ấy bận xử lý Darking. Sẽ sớm về với cậu thôi!"