Hai ngày nghỉ cuối cùng, Trương Tuệ Mẫn về quê thăm mẹ.
Quê cô cách Hoa Vương khá xa, là một thung lũng tràn ngập những cánh đồng hoa, thời tiết tuy thất thường nhưng khí hậu ấm áp.
Trương Tuệ Mẫn được người của Điềm Y Hoàng lái xe đưa về tận đầu làng. Xe vừa rời đi thì trời bất chợt đổ mưa.
Trương Tuệ Mẫn kéo vali chạy bán sống bán chết qua mấy con ngõ, rốt cuộc cũng đến được ngôi nhà có mảnh sân vườn rất rộng.
Cô đẩy chiếc cửa gỗ lắt léo bước vào. Lúc đi ngang qua chuồng ngựa thì nán lại ở mái hiên cười cười xoa đầu chúng.
Con chó Phốc bị xích trước nhà đang ngủ thấy có động tĩnh liền bật dậy. Lúc nhận ra chủ liền sủa mừng mấy tiếng, phấn khích chạy qua chạy lại.
Thấy có tiếng chó sủa, mẹ Trương vội mở cửa ra xem.
Đập vào mắt bà là hình ảnh đứa con gái nhỏ đã mấy tháng không gặp, bây giờ như xa như gần ngay trước mắt.
Trong lòng xúc cảm phức tạp.
Không đợi Trương Tuệ Mẫn kịp nhìn về hướng này, mẹ Trương đã cất giọng:
"Cái con nhỏ này còn không mau vào nhà, đứng đấy làm gì cho chết rét!"
Bà gào ầm lên, thiếu điều muốn cầm loa mà nói. Trương Tuệ Mẫn nghe thấy thì không khỏi giật thót. Mẹ Trương nhanh chóng cầm một cái ô ra đi ra chuồng ngựa, hai mẹ con che chung chiếc ô cùng đi vào nhà.
Trương Tuệ Mẫn dừng lại trước hàng hiên, cúi người vuốt ve đầu con Phốc.
"Ông Chó này, râu bạc hết rồi!"
Con chó vươn chi trước, với lấy muốn bấu víu vào tay cô. Trương Tuệ Mẫn lại cười tinh nghịch bật dậy, nhướng người ra mái nhà hứng nước mưa rửa tay.
Ngôi nhà không quá lớn, được kiến thiết bằng gỗ chắc chắn, mái hiên tối màu, trên trần còn có một gác xép nhỏ, dùng làm phòng cho Trương Tuệ Mẫn.
Vừa vào nhà, Trương Tuệ Mẫn liền mở vali đem bỏ đồ bên trong ra. Mẹ Trương thấy thế liền thúc giục:
"Tắm trước đi! Để mẹ làm cho!"
Trương Tuệ Mẫn cười hì hì vâng lời mẹ. Khi trở ra đã không còn mang bộ dạng ướt như chuột lột nữa. Cô vắt chiếc khăn mặt trên cổ, lười biếng ngồi trên ghế mây, phồng má thổi bay mấy sợi tóc mái.
Trời lúc này cũng đã tạnh mưa.
Mẹ Trương thấy con gái về, liền tất bật vào bếp làm ít món ngon.
Trương Tuệ Mẫn đưa mắt nhìn mẹ qua cửa bếp, làm nũng nói:
"Mẹ ơi con muốn ăn trứng chiên hảo hảo!"
Điềm Y Hoàng cũng thường đích thân vào bếp làm món này cho cô. Tuy cũng ngon nhưng hương vị so với mẹ
Trương làm không giống nhau. Cô chưa bao giờ nói ra điều này, sợ làm anh buồn.
Mẹ Trương từ trong bếp nói vọng ra:
"Có thịt thỏ nữa, Mẫn Mẫn có ăn không?"
"Ơ mẹ thịt mất con thỏ của con rồi hả?" Cô bật dậy đi vào trong bếp.
"Hôm nọ có khách! Trong chuồng còn nhiều, mẹ cũng không có thịt đôi Hắc Bạch của con!"
Trương Tuệ Mẫn chu môi gật gù, lấy trong tủ lạnh ra một hộp sữa bò không đường, ngửa cổ tu ừng ực. Bị mẹ
Trương vô tình nhìn thấy, bà quay sang đánh mông cô:
"Con gái con đứa!"
Trương Tuệ Mẫn la oai oái, cô nhíu mày bất mãn:
"Mẹ đừng đánh mông con! Tại sao ai cũng thích đánh mông con? Mông con ngoài thì có gì mà đánh chứ?"
Mẹ Trương lập tức nhận thấy lời cô nói có vấn đề:
"Con bảo ngoài mẹ ra thì còn ai đánh mông con?"
"Thì..." Chữ "Điềm Y Hoàng" lập tức bị nuốt xuống cổ họng. Cô tự nhiên muốn tự vả miệng mình một cái.
"Thì Hạ Vy đó mẹ!" Trương Tuệ Mẫn cười trừ, vành tai vô thức đỏ lên.
Mẹ Trương nheo mắt, lại nhắm mắt cho qua. Đi đến bên tủ lạnh lấy thịt thỏ ra cho giã đông.
Cũng đã mấy tháng từ sau khi Trương Tuệ Mẫn lên Hoa Vương học đại học, hai mẹ con vô mới lại ăn cơm cùng nhau.
Sắc trời đã chuyển màu tối sẫm, bên ngoài gió bấc nổi lên, tạt vào khung gỗ như đòi mạng.
Trong ngôi nhà nhỏ kín gió, chiếc đèn vàng ấm áp được thắp lên từ xế chiều, rọi xuống mâm cơm trên bàn ăn gỗ làm cho những đĩa thức ăn thêm phần bắt mắt. Tư vị gia đình cũng được thắp lên từ những hương thơm còn nóng của những món ăn.
Trương Tuệ Mẫn gắp cho mẹ một miếng thịt thỏ, nhẹ nhàng nói:
"Nhìn mẹ gầy quá! Ăn nhiều một chút!"
Mẹ Trương là kiểu người phụ nữ cao gầy điển hình. Dáng người sau sinh vẫn mảnh mai nhưng khỏe khoắn, làn da vì ở nông thôn nên có chút rám nắng.
Trương Tuệ Mẫn quan sát gương mặt đã vương phần năm tháng của mẹ, ngũ quan vẫn thanh thoát, hiền hậu như xưa nhưng đuôi mắt đã in mờ vết chân chim, càng nhìn càng đau lòng.
Cô gắp thêm trứng chiên hảo hảo vào bát mẹ, lại nói:
"Con có mua mấy bộ quần áo cho mẹ, mẹ đã xem chưa?"
"Toàn mua linh tinh! Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
Mẹ Trương nói đoạn nheo mắt nhìn Trương Tuệ Mẫn. Cô vì câu hỏi này mà suýt sặc. Giọng nói ấp a ấp úng:
"Tiền... tiền thực tập của con! Con phỏng vấn thành công ở một công ty lớn."
Mẹ Trương không nói gì, lần này bà gắp đùi thỏ cho con gái:
"Làm gì thì làm! Học hành vẫn là quan trọng nhất, đừng có để trượt môn! Tiền học và thi lại ở Hoa Vương không hề rẻ."
Trương Tuệ Mẫn vâng vâng dạ dạ. Cô kỳ thực cũng muốn biết cảm giác trượt môn thi lại là như thế nào. Ngặt nỗi không làm được. Đối với cô mà nói phấn đấu thi trượt còn khó hơn là cắm đầu vào học.
Cô càng không thể nói cho mẹ biết, sau lưng cô có một nhà tài trợ vô cùng hùng mạnh. Nhưng Điềm Y Hoàng dặn không được kể bất cứ điều gì về anh cho mẹ biết. Trương Tuệ Mẫn cũng không có dại mà nói đến anh. Dù tốt hay xấu về người đàn ông này, bây giờ cũng chưa phải là lúc.
Tối hôm đó, Trương Tuệ Mẫn giúp mẹ cho ngựa và thỏ ăn.
Cô ra sau nhà lấy mấy bó cỏ mà mẹ đã chặt và chất đống sẵn, đem lên chuồng ngựa ở sân trước.
Vừa nhìn ngựa ăn cô vừa xoa đầu chúng. Cả chuồng có 5 con ngựa, bên cạnh là chuồng thỏ, có đến mười ba con.
Hôm kia mẹ Trương đã thịt mất Lão Bạch và Tiểu Tam của cô rồi, cô cũng vừa mới ăn không ít thịt của chúng rồi, bây giờ cảm thấy vô cùng mất mát.
Trương Tuệ Mẫn lết thây qua chuồng thỏ, thấy có người, bọn thỏ liền co rúm lại một góc. Trương Tuệ Mẫn nhoài người muốn bắt Tiểu Bạch, ngặt nỗi thỏ lông trắng có liền 4, 5 con, buổi tối không phân biệt được. Cô đành bắt lấy Tiếu Hắc, là con thỏ màu đen thui duy nhất, bẫn thần ôm trong lòng.
Ánh đèn trắng yếu ớt xoi sáng cả sân vườn rộng lớn. Gió mùa đông vùn vụt thổi qua, khiến lọn tóc mai của cô bay bay. Lúc này, Ông Chó cũng đã được thả ra, lặng lẽ đi đến bên cô, nép vào đùi Trương Tuệ Mẫn nằm im thin thít.
Trương Tuệ Mẫn đưa tay vuốt đầu Ông Chó, ảm đạm nhìn lên bầu trời đen kịt, trong lòng chợt dấy lên một tia bất an.
Rồi ngày mai sẽ ra sao đây?