Đêm hôm đó, Trương Tuệ Mẫn ngủ cùng mẹ trên gác xép.
Hai mẹ con lâu ngày không gặp, tâm sự với nhau rất lâu. Mẹ Trương hỏi thăm rất nhiều về cô, Trương Tuệ Mẫn cũng là một người thích giãi bày. Cô dụi vào lòng mẹ làm nũng, kể khổ với mẹ. Qua một lúc thì ngủ thiếp đi.
Từ khi cô con gái lớn rồi, Mẹ Trương thường không âu yếm cô nữa. Cho đến khi Trương Tuệ Mẫn ngủ say, bà lại không kìm được mà vuốt tóc con. Vươn tay tắt đi chiếc đèn ngủ vàng vọt.
***
Hôm sau, Trương Tuệ Mẫn ăn bữa trưa với mẹ xong lại phải khẩn trương trở lại Hoa Vương.
Cô lưu luyến ôm mẹ, mẹ Trương trái lại luôn miệng giục cô:
"Đi nhanh không trời lại chuyển mưa!"
"Dạ!"
Trương Tuệ Mẫn cười hì hì, quay sang vuốt ve con chó Phốc mấy cái. Nó dường như cũng biết cô sắp đi, đôi mắt lồi tròn xoe nhìn cô không chớp lấy một cái, rất không nỡ xa cô chủ nhỏ.
Cô kéo vali ra sân vườn, lại xoa đầu tạm biệt mấy con ngựa.
"Lần này về không có thời gian, đến Tết chị sẽ cưỡi chúng mày sau nhe!"
Con ngựa như có như không hiểu, hơi cúi đầu xem như thỏa thuận.
Cuối cùng Trương Tuệ Mẫn lân la qua chuồng thỏ, trong khi đó mẹ Trương dắt xe máy từ nhà kho nha. Thấy cô cứ ôm thỏ nói chuyện một mình, không khỏi hít một hơi thở dài:
"Xong chưa? Nhanh lên cái con bé này!" Bà cũng đến chịu với cô con gái này thôi.
Trương Tuệ Mẫn vâng vâng dạ dạ mấy tiếng mới dứt ra được mấy chú thỏ mềm mại, dễ thương. Cô nhìn mẹ nổ máy xe, liếm môi lưỡng lự:
"Mẹ, con tự ra đầu làng bắt xe được rồi!"
"Lên mẹ chở ra cho nhanh!" Mẹ Trương hất cằm, ý bảo cô ngồi lên xe.
Trương Tuệ Mẫn biết không cãi lời mẹ được, đành lấy điện thoại ra nhắn tin bảo anh tài xế hôm qua chở cô đến đợi cô ở trạm xe buýt tiếp theo.
Đứng chờ xe ở trạm, mẹ Trương không ngừng căn dặn cô đủ mọi điều. Cảm thấy có nói bao nhiêu cũng không an tâm, càng không tin tưởng là đứa con gái này sẽ ghi nhớ.
Mà cũng không hiểu tại sao, linh tính bà cứ thấp thỏm không yên. Nhất là giây phút bấy giờ đây, khi mà bà sắp phải xa con gái thêm một thời gian dài nữa. Trong tâm thức của người mẹ, bất chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Thế rồi xe buýt rốt cuộc cũng tới, Trương Tuệ Mẫn ôm mẹ lên cuối trèo lên xe. Gương mặt vốn mang nét sắc bén, khó gần hiếm khi nở nụ cười thật tươi, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.
Nụ cười này vốn để ngăn giọt nước mắt.
Mẹ Trương đứng hình trước nụ cười của cô. Cơ thể bất giác run lên một cái. Cửa xe buýt rất nhanh đóng lại rồi rời đi. Kéo theo ánh nhìn dài đầy bất an của người mẹ.
Trương Tuệ Mẫn xuống trạm kế tiếp, chiếc xe Jeep hôm qua đã đậu sẵn chờ cô ở đó.
Anh tài xế thấy cô liền bước xuống xe, dáng người cao ráo, quần tây áo sơ mi lịch sự, thái độ cung kính nhã nhặn mở cửa cho cô.
Trương Tuệ Mẫn khẽ chào một tiếng, cúi gằm ngồi vào ghế phụ lái.
Anh ta lại rất tinh ý phát hiện ra viền mắt cô nhóc đỏ hoe. Lúc khởi động xe mới khéo léo hỏi han:
"Tiểu thư, không sao chứ?"
Trương Tuệ Mẫn khịt khịt mũi:
"Sao là sao! Tôi có làm sao đâu!"
"Cô rõ ràng vừa khóc!"
Trương Tuệ Mẫn cũng tự thấy gương mặt nhếch nhác như mèo của mình trong chiếc gương chiếu hậu của xe, không khỏi giật mình chột dạ.
"Có ai bắt nạt cô sao?" Anh ta cất giọng điềm nhiên mà ngọt nhạt.
Trương Tuệ Mẫn lắc đầu:
"Không có gì đâu! Anh lái xe đưa tôi về ký túc nha!"
"Tôi phải theo lời Điềm chủ, đưa cô về Điềm gia!" Tài xế máy móc nói.
"Tôi cần về ký túc xá có việc. Sẽ báo với anh ta sau, anh yên tâm!"
Dù gì Điềm Y Hoàng cũng không còn trói buộc cô như trước nữa. Đi đâu làm gì, nói một tiếng với anh là được.
Người đàn ông này cũng không gọi là khó ở lắm.
Anh tài xế thu lại tầm mắt qua gương chiếu hậu, nhàn nhạt mở miệng:
"Vâng, tiểu thư!"
Trương Tuệ Mẫn vốn chỉ định về ký túc xá để tiện cho ngày mai đi học. Nào ngờ tối hôm đó, Lưu Quang và Chu Tinh Húc lại đến tìm, muốn rủ Hạ Vy và cô đi uống cà phê. Trông thì giống như một buổi hẹn hò đôi.
Trương Tuệ Mẫn thẳng thừng từ chối.
Tất cả bọn họ lại thấy có lỗi khi đi chơi mà không có cô. Đặc biệt là Hạ Vy, cô nài nỉ Trương Tuệ Mẫn đi cho băng được. Còn hối lộ cô bằng một bộ sách phiên bản giới hạn.
Lần này, Trương Tuệ Mẫn thật sự bị mua chuộc.
Không giống với lần xem phim trước, Trương Tuệ Mẫn ăn mặc rất điềm đạm. Là áo len rộng phối với quần tăm sáng này, khoác ngoài một chiếc áo phao lớn kèm túi xách đen.
Đêm nay nhiệt độ Hoa Vương có vẻ lạnh hơn một chút.
Trương Tuệ Mẫn tay đút túi áo đi phía sau, nhìn đôi tình nhân là bạn thân mình và Lưu Quang tay trong tay bước đi.
Anh ta kỳ thật giống với lời miêu tả của Hạ Vy, tuy phong cách khá sến nhưng đối với bạn thân cô rất dịu dàng, nhẫn nại. Không khỏi làm Trương Tuệ Mẫn yên tâm.
Chu Tinh Húc từ đầu chí cuối cũng lùi bước đi cùng hàng với cô. Ban đầu anh ta ngắm nhìn cô không nói. Trong mắt cô như chứa dao, luôn hướng thẳng phía trước, khiến Châu Tinh Húc mãi sau mới dám mở lời bắt chuyện.
"Trương Tuệ Mẫn, người hôm nọ là bạn trai của em sao?
Trương Tuệ Mẫn lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh ta, thoáng chần chừ mấy giây:
"Ừm! Cứ cho là vậy đi!"
"Trông anh ta có vẻ hơi lớn tuổi!"
"Tôi không thấy vậy!"
Nét mặt Chu Tinh Húc trở nên trầm mặc. Hai người không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đi cùng nhau cho tới khi vào một quán ăn bên đường.
Trong bữa cơm tối ấy, Chú Tinh Húc ra chiều rất quan tâm cô. Mà Trương Tuệ Mẫn cho dù có tỏ ra cứng rắn tới đâu cũng bị thức ăn anh ta gắp làm cho mềm lòng.
Nam nhân này xem ra cũng tinh tế và dịu dàng giống hệt dáng vẻ của anh ta. Đều là tự tay bóc tôm và nướng thịt vừa chín rồi gắp vào bát cho cô.
Không những thế, sau khi ăn xong Chu Tinh Húc còn mua sữa ấm cho cô uống. Bữa cơm này cũng là anh chủ động mời.
Trương Tuệ Mẫn nghĩ, dù gì cũng là bạn thân của bạn trai Hạ Vy. Bản thân cô cũng là bạn thân của Hạ Vy. Hai bên nên hòa thuận, thân thiện một chút, đổi lại sẽ vui vẻ hơn. Khâu kiểm duyệt xem như ổn thỏa rồi. Cô có thể mở lòng làm bạn với họ.
Nghĩ vậy, nét mặt Trương Tuệ Mẫn hòa hoãn đi rất nhiều. Bầu má phúng phính càng khiến cô trở nên đáng yêu, dễ gần hơn.
Cô đặt cốc sữa nóng đã uống được một nửa xuống, quay sang cười với anh ta:
"Lần sau tôi sẽ đãi anh!"
Chu Tinh Húc bị nụ cười của cô làm cho mất hồn, gương mặt nóng lên. Anh chưa từng thấy nữ nhân nào có gương mặt sát khí như cô đến khi cười lên lại đáng yêu đến vậy. Còn là nói sẽ đãi anh ta.
Hai người lại đối đáp thêm dăm ba câu mà không ai để ý rằng Lưu Quang thầm lén lút nhìn họ, khóe môi khẽ nhếch lên.