[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 118








Ngồi trên ghế sofa để xem tin tức như mọi khi, Takemichi nhìn lướt qua chiếc điện thoại vừa phát sáng lên rồi lại tắt ngóm.

Là tin nhắn.

"Bản tin hôm nay, rạng sáng hôm qua tại một nhà hàng Ý đã xảy ra một vụ thảm sát, nạn nhân...."

Lơ đễnh đặt điện thoại xuống, Takemichi toan chuyển kênh thì bị chính nội dung trên thu hút.

Nạn nhân bị phanh thây, tứ chi không trọn vẹn...

Là một ông trùm đá quý ở phía Nam.

Gì đây chứ...

Cậu biết người đàn ông này, càng đáng buồn hơn là cậu biết nhà hàng này.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Takemichi đặt điều khiển xuống rồi thuận tiện đưa tay nhấc máy.

"Alo?"

"Đang xem tin tức chứ?"

Là giọng của Sam.

"Đúng vậy! Anh không có việc gì đi?"

"Có đấy!"

Rít một hơi thuốc dài, Sam đem bộ trang phục chỉ độc nhất một màu đen trên người cởi xuống:"Là nhà hàng sáng nay, anh nghĩ em sợ nên gọi hỏi thăm."

Sự ân cần của Sam trước nay chưa hề thừa thãi, quả nhiên, Takemichi tắt TV xong thì leo lên giường nằm.

"Một chút kinh ngạc thôi, nạn nhân là bạn của anh đúng không?"

Cậu không rõ đã gặp qua nhân vật máu mặt này chưa nhưng có một điều cậu khá chắc chắn là Sam rất thích chơi đá quý.

Hắn còn có hẳn một bộ sưu tập về trang sức cả nam lẫn nữ.

"Có quen biết đấy, tin tức này đúng là khiến người khác rùng mình mà!"

"Anh sợ hả?" 

Nhỏ giọng trêu đùa, Takemichi híp mắt nhìn lên trần nhà.

Ở đầu dây bên kia, Sam rãnh rỗi mở ra một tập tài liệu vừa được gửi đến sáng nay.

"Nói cho em nghe một chuyện! Một tuần trước anh có nghe được thông tin là ông ta vừa nhận một người con nuôi, điều đáng kinh ngạc hơn là vừa hôm qua đã diễn ra buổi lễ công bố, nhân vật được mời thì không nhiều nhưng tất cả đều là những ông chủ lớn, vậy mà chỉ mới qua ngày hôm sau đã chết, em thấy có trùng hợp không?"

Ồ một tiếng rõ dài, Takemichi đảo mắt:"Vậy là khắc tinh rồi."

"Hẳn vậy rồi!"

Tiếng cười vang lên cũng là lúc Takemichi cảm thấy mí mắt nặng trĩu, hôm nay quả thật vắt kiệt sức của cậu.

Đem điện thoại tắt đi, Takemichi nghiêng người an giấc.

Sáng hôm sau.

Mặc áo quần một cách chỉnh tề, đứng trước gương, Takemichi lãnh đạm nhìn vào bên trong.

Hôm nay, sẽ là một ngày trọng đại.



Không mất quá nhiều thời gian đã có thể đến căn biệt thự gần như quen thuộc kia, Takemichi đưa tiền cho tài xế rồi bình tĩnh đi vào.

Nhìn ông của Baji ngồi trên giường bệnh, Takemichi mỉm cười:"Lão gia!"

"Ừ..."

Một tiếng đáp lại nhẹ nhàng, nhưng so với mọi khi thì hôm nay có phần trầm lắng hơn.

Tự nhiên kéo ghế rồi ngồi bên cạnh lão gia, Takemichi cẩn cẩn thận thận giúp ông pha một tách trà nóng rồi đưa qua, cậu cong môi:"Hôm nay cháu sẽ kể cho ông nghe mọi chuyện, là tất cả mọi chuyện."

Tiếp nhận tách trà, lão gia đưa mắt nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly, không chần chừ đem chúng uống vào, ông Baji gật đầu.

"Ông ngoại của cháu gặp bà là vào thời điểm 41 năm trước! Là lúc lão gia chọn cách bỏ rơi ông ấy...! Bà ngoại của cháu là một người đoản mệnh, vốn đã được chẩn đoán là không sống lâu, hai con người mang hai loại cảm xúc, lại đến với chỉ vì một cơn say.

Cuối cùng sau khi sinh ra mẹ của cháu thì bà cũng vì băng huyết mà qua đời...ông của cháu, người đã luôn ân hận vì sai lầm của mình nên chấp nhận một mình nuôi mẹ. 

Năm 18 tuổi, mẹ của cháu vì một sự cố không mong muốn mà hạ sinh cháu, một lần nữa, người phụ nữ bất hạnh của cuộc đời cháu lại vì cháu mà qua đời...cách thức hệt như bà ngoại!"

Chạm vào cánh tay đang run lên của ông Baji, Takemichi lãnh đạm nói:"Thế nhưng cho đến năm cháu chín tuổi, trong một lần đang trên đường về nhà với con cá trên tay, một chiến lợi phẩm sau bốn năm theo ông học hỏi, chỉ tiếc là con cá đấy khi rơi xuống đất thì vẫn cứ vùng vẫy...còn ông của cháu thì vĩnh viễn mang một cơ thể lạnh băng, nằm dưới nền đất cùng với những chất bột màu trắng kì lạ! Điều duy nhất mà cháu nhận được, lại chính là một tấm ảnh cùng với một bức thư..."

Đem một ly trà đưa đến cho ông của Baji, Takemichi nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Lão gia người biết không, rằng trong bức thư đấy đã nói về điều gì..."

Từ trong tấm kính phản chiếu lại hình bóng của lão gia, nhìn cánh tay nâng lên rồi lại hạ xuống, Takemichi cười nhạt:"...Hãy nói vào lần sau nhé....!"

"Khụ...khụ khụ khụ khụ!!!!"

Tiếng ho khan của lão gia vang lên cũng như báo hiệu cho một màn thanh tẩy bắt đầu, Takemichi từ bình tĩnh lại chuyển sang hoảng sợ trong nháy mắt mà đưa tay đỡ lấy thân hình của lão gia, cậu gọi thất thanh:"Người, người đâu! Lão gia có chuyện rồi!"

Nhìn một ngụm máu tươi ở trên chiếc chăn trắng nhung như tuyết, Takemichi hoảng sợ.

"Khụ khụ...khụ khụ! Take..michi! Ta..."

"BỐ ƠI!!!!!"

Từ bên ngoài, phu nhân nhà họ Baji nhìn thấy cha của mình đang nằm trong vòng tay của Takemichi với một vũng máu đỏ tươi thì hoảng sợ lao vào.

Cô đẩy ngã Takemichi xuống đất rồi gào lên đau đớn:"Bố ơi...bố ơi, làm ơn đi, mau gọi xe cứu thương...."

Nét hoảng sợ trên gương mặt của Takemichi và người phụ kia dường như tương đồng, điều này cũng khiến cho hạ nhân trong nhà hiểu rõ tình huống hiện tại mà bắt đầu luốn cuốn cả lên.

Ngồi dưới nền nhà lạnh băng, Takemichi tay khẽ siết chặt.

Cậu không rõ đã trôi qua bao lâu, cho đến khi nữ nhân kia mệnh lệnh người trong nhà giữ cậu lại rồi đưa lên đồn cảnh sát.

Miệng của ả luôn gào lên rằng:"Chắc chắn mày đã hại bố của tao, gia đình tao nhất định sẽ không để mày sống yên ổn!"

Tại sao?

Cậu tự hỏi, là tại sao người phụ nữ này lại có thể diễn giỏi đến như vậy, khiến cho cậu là người ngoài nhưng khi đứng xem cũng khiến tâm can bị đau đớn. 

Cái cảm giác nhìn người thân mình chết dần chết mòn trên tay, thật sự quá tàn nhẫn...

Nhưng, sao đau đớn bằng người trong nhà...

Nhìn Baji từ bên ngoài chạy vào, một người đàn ông mang trên mình một gương mặt bần thần, khó có thể tin được mà nhìn cậu.

Trong đôi mắt đó, cậu có thể thấy được sự hoang mang cùng chất vấn, xen lẫn đó lại chính là một chút tự trách...

Rũ mắt xuống, Takemichi cam tâm tình nguyện để người của phu nhân dẫn đi, không một lời giải thích hay kêu gào...

Tại sao không nói gì đi chứ?

Baji hắn đang đợi cậu cầu xin hắn cứu cậu đây...

Làm ơn nói cho hắn biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này được không, làm ơn đi....?

***



Tại sân bay lớn nhất Nhật Bản, hai người một nam một nữ kéo vali đi xuống, một thân cao quý sang trọng khiến cho nhiều người phải đưa mắt nhìn vào.

Trên gương mặt mang theo sự chững chạc của năm tháng, sự lão luyện của thời gian.

Sam đưa tay phe phẩy cái mắt kính đắt tiền trước mặt họ rồi tươi cười nói.

"Thời gian qua cảm ơn đã hợp tác cùng chúng tôi, hợp đồng mặc dù chưa đến thời hạn nhưng cũng đã đến lúc trả sự tự do lại cho hai người, nhớ đấy, bất cứ chuyện gì đã làm và xảy ra trong chín năm qua hãy quên hết và dành phần đời còn lại mà sống cho thật tốt, nếu một ngày nào đó tôi biết hai người phản bội lại tổ chức thì đừng nói đến mạng sống, bất cứ thứ gì của dòng họ Baji...chúng tôi sẽ khai trừ tất cả!"

"Cảm ơn cậu...Sam!"

***

Tại bệnh viện, Baji ngồi gục đầu trên ghế băng chuyền mà bắt đầu suy ngẫm lại.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi chính hắn cũng không biết vì sao lại đi lệch quỹ đạo một cách nghiêm trọng như vậy...

Đầu tiên là hắn đã tráo thuốc nên chuyện ông của hắn bị ngộ độc vì phản ứng của hoa Anh Túc là hoàn toàn bị bác bỏ.

Thứ hai chính là thời hạn, rõ ràng phải đến ngày thứ bảy người phụ nữ kia mới hành động, vậy tại sao chỉ còn hai ngày nữa mà mọi thứ lại bị đẩy lên một cách nhanh chóng như thế?

Thế nhưng có lẽ điều khiến hắn băn khoăn nhất đó chính là biểu cảm của Takemichi, bình tĩnh đến đỗi kì lạ.

Vào thời điểm hắn vẫn đang hoảng hốt nhìn cậu thì đáp lại hắn chỉ là một cái rũ mắt nhẹ nhàng cùng với một nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Cứ giống như Takemichi đang vô cùng thoả mãn...nhưng làm sao có thể, hắn đã nói rằng sẽ không để cậu liên luỵ, hắn chỉ đợi đến lúc người phụ nữ kia lên sẵn kế hoạch mọi thứ rồi thì chính hắn sẽ đạp đổ tất cả.

Vậy tại sao....

Bất lực ôm đầu, Baji không tài nào tiếp nhận nỗi tình huống hiện tại, ông của hắn, vẫn đang nằm trong kia.

Từ bên ngoài hớt hả chạy vào, người phụ nữ tâm địa rắn rết nhìn thấy cửa phòng giải phẫu vẫn chưa tắt thì lo lắng hỏi thăm Baji:"Ông nội con sao rồi? Ổn không?"

Đối mặt với câu hỏi của người gián tiếp gây ra tại nạn cho ông, Baji mím môi.

Đều là tại người phụ nữ này, là cô giết ba mẹ của hắn, cho đến bây giờ thì muốn toan tính lên chính ông nội của hắn.

Tức giận cùng kiềm nén tích tụ gần mười năm, Baji siết chặt tay, nắm đấm không ngần ngại mà hướng thẳng bức tường phía sau lưng cô hạ một đòn.

"Cô còn dám hỏi tôi? Cô có tư cách nói ra những lời lẽ đó?"

Nếu không phải hắn biết trước chuyện cô muốn ám tính ông nội thì sao có thể kịp thời tráo thuốc như thế?

Bị nắm đấm của Baji doạ cho xanh cả mặt, phu nhân nhà Baji hơi sợ mà quan sát những người xung quanh:"Con...con làm sao vậy? Sao có thể nói với mẹ những lời như thế, mẹ..."

"Tôi bảo cô câm miệng, ai là con của cô chứ!"

"Xin lỗi, ở đây là bệnh viện nên mong hai người chú ý chút đi."

Thấy ồn ào không đáng có đang diễn ra tại nơi công cộng nên y tá liền đi đến nhắc nhở, đúng lúc này thì cửa phòng giải phẫu cũng mở ra.

Không hơi sức tính sổ với phu nhân nên Baji quyết định đi thẳng vào phòng của ông đang nằm.

Nhìn thấy ông đang nằm thở đều đều trên giường bệnh, Baji bất lực mà khuỵ gối xuống...

Đều là tại hắn không bảo vệ tốt cho ông, còn hại Takemichi bị người ta mang đi mà không một lời giải thích.

"Ông ơi...Baji thật sự biết sai rồi..!"

Cạch.



Tiếng cửa đóng lại, người phụ nữ sau khi nhận thông tin từ bác sĩ là bố của cô đã hoàn toàn mất ý thức thì thái độ lo lắng ban đầu cũng biến mất ngay sau khi cánh cửa đóng lại.

Đem điếu thuốc châm lên, người phụ nữ tà tà liếc mắt nhìn Baji đang thống khổ, phải nói, cô cực kì thoả mãn với những gì đang xảy ra ở hiện tại.

"Con à...không ngờ đến phải không?"

Phu nhân nhà Baji tiến lại gần, tay đặt nhẹ lên vai hắn:"Mẹ...nhìn đau lòng lắm nha!"

Ngữ điệu mang đủ ý tứ giễu cợt, khiến Baji cho dù đã cố gắng trấn tỉnh nhưng vẫn không nhịn nỗi mà đưa tay lên siết chặt cổ của người kia.

Đáy mắt hắn ngoại trừ căm phẫn thì không còn gì khác, hắn hiện tại chỉ biết, chỉ cần làm cho người này câm miệng thì mọi thứ đều tốt rồi.

Thế nhưng cho đến giây phút hắn tính gia tăng thêm lực tay thì lại bị câu nói của cô làm cho suy ngẫm.

"Tốt...mày cứ giết tao...mày giết tao thì người đời sẽ mắng mày là cái đồ nghịch tử...khụ...mày đưa người về, mày đưa cậu ta về chăm sóc ông mày để cậu ta giết ông mày, tao có chết, mày cũng không được...khụ...yên ổn!"

Như cầm phải một thứ cực kì dơ bẩn, Baji không lưu tình mà ném người phụ nữ kia tránh xa mình ra, hắn...xém chút nữa quên mất lí do người phụ nữ này muốn hắn đi tìm người về.

Mục đích ban đầu chính là để hắn phải dính líu đến chuyện này, chỉ cần Takemichi vào tù thì hắn chính là đồng phạm.

Cúi người thở dốc, Baji nhăn mặt:"Tại sao...cô cũng là con của ông nội? Tại sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?"

"Sao? Mày đang tỏ ra đáng thương đấy à? Haha!" 

Không nhịn nỗi mà cười lớn, phu nhân nhướn mi:"Vì...mày là con trai của anh hai chứ sao?"

"Đáng ra mày nên chết từ chín năm trước rồi mới đúng, chứ không phải là đến tận chín sau rồi làm con tao như thế này."

Vui vẻ ngồi xuống ghế, phu nhân nói tiếp:"Nhưng không sao, để mày sống rồi giày vò mày khiến tao cũng vui vẻ lắm! Đặc biệt hơn là nhờ mày nên ông già mới tín nhiệm rồi giao toàn bộ quyền kiểm soát mày cho tao, giờ..."

Nhìn qua phía giường bệnh, người phụ nữ nhếch môi:"Ông mày sống cũng như chết, còn mày thì...sống cũng không bằng chết."

Một câu đủ ẩn ý, nhưng Baji nghe vào thì hoàn toàn hiểu được.

Đúng, là hắn đã lường trước nếu chuyện này thất bại thì cả chính hắn và Takemichi sẽ bị hệ luỵ rất nhiều.

"Mục đích cuối cùng của cô...vẫn là khối gia tài này? Đúng chứ?"


"Chỉ cần mày biến mất, thì mọi thứ, sẽ là của tao! Haha!!!"

"Em chắc chứ?"

Cánh cửa đột ngột mở ra, hai con người đáng ra không nên tồn tại lại đột ngột xuất hiện ở bệnh viện.

Ngơ ngác nhìn hai thân ảnh trước mặt, Baji mấp môi...

"Ba...mẹ!"

Từ trên giường bệnh, ông Baji đáng ra nên nằm yên ổn thì lại bất ngờ ngồi dậy, ánh mắt lãnh đạm nhìn đứa con gái thứ hai của mình.