[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 119








Ông ngoại của Takemichi tên gọi là Daiki, từ nhỏ đến lớn đều có thành tích học tập vô cùng xuất sắc nên vào năm 18 tuổi đã được đề cử vào đội ngũ quân đội - nơi đào tạo cử nhân.

Là một người vẹn toàn, từ thành tích học tập đến nhan sắc đều vô cùng ưu tú nên được rất nhiều người để ý.

Ông của Baji cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng khuyết điểm duy nhất mà ông ngoại của cậu muốn giấu giếm nhất cuối cùng cũng bị bại lộ vì một bài kiểm tra khảo sát đầu vào.

Cầm chủ đề trên tay, Daiki run rẩy.

Là bơi...

Đúng vậy, ông của cậu biết tất cả mọi thứ, đánh cờ cưỡi ngựa bắn cung, tất cả đều được học qua nhưng duy nhất biết bơi là ông không biết.

Cái cảm giác phải đối mặt với khuyết điểm của mình khiến ông của cậu vô cùng sợ hãi, chuyện này nằm ngoài dự đoán của y rồi.

Chỉ tiếc là chuyện gì đến cũng sẽ đến, đứng trước một đoàn người, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu sợ hãi nhưng duy nhất danh dự là không thể buông được.

Ông của cậu không do dự nhảy xuống, bên trên có rất nhiều người ủng hộ, vì đối với bọn họ thì người này vô cùng vẹn toàn.

Duy chỉ có một người là đã nhìn ra được sự căng thẳng của Daiki, hơn một phút trôi qua vẫn không thấy người nào vùng vẫy hay ngoi lên, ông của Baji không chần chừ nhảy xuống.

Thật ra cậu đã thầm nghĩ, nếu năm đó ông Baji không nhảy xuống thì có lẽ ông của cậu đã chọn tìm đến cái chết, bởi vì thà chết đi, chứ ông không hề muốn đối diện với đôi mắt xăm soi của người đời.

Thế nhưng cậu cũng đã tự hỏi rất nhiều lần, là nếu năm đó ông của Baji không cứu ông của cậu thì có phải ông của cậu cũng sẽ không bị đau đớn giày vò tận mười mấy năm như thế không?

Ơn cứu mạng của ông Baji vẫn luôn là điều mà ông của cậu canh cánh trong lòng nhất, mối tình đầu của bọn họ cũng vì thế mà chớm nở.

Năm năm học cùng một trường, ở cùng một phòng, ông của hắn còn dạy ông của cậu học bơi, cả hai đã vô cùng bình thản mà chấp nhận tình cảm của đối phương.

Mọi thứ tưởng chừng hạnh phúc thì chuyện gì đến cũng sẽ đến, bằng một cách nào đó thì chuyện của hai người đã bị gia tộc nhà họ Baji biết.

Ông của hắn đã bị cưỡng ép phải trở về nhà trước khi lễ ra trường diễn ra.

Một điều kiện để bọn họ không làm hại đến Daiki chính là ông của Baji phải kết hôn với con gái trưởng của một dòng tộc có địa vị gần bằng bọn họ.

Cái sai duy nhất của ông Baji...có lẽ là sự im lặng.

Phải chi cả hai nói ra và cùng nhau chấp nhận buông tay thì có phải sẽ đỡ đau đớn hơn không...?



Dành cả ba tháng chờ đợi, cuối cùng ông của cậu chỉ đổi lại một lời nói.

"Tôi sẽ kết hôn, cậu đừng đợi tôi nữa..."

Lời vừa thốt ra thì chính Takemichi cũng có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của ông cậu.

Đây thì có khác gì sự phản bội cơ chứ?

Không, thà như phản bội thì còn rõ đối phương còn tình cảm với mình hoặc không...nhưng đằng này thì chính ông của cậu cũng đã mù mịt về đoạn tình cảm của cả hai bọn họ...

Tóm lại trong chuyện này, nếu xét theo hướng công bằng thì cả hai người đều đau khổ, không ai kém hơn ai.

Nhưng, nếu tính theo hướng ích kỉ thì cho đến khi chết đi thì ông của cậu vẫn không rõ vì sao năm đó người mình thương lại tuyệt tình đến như vậy...

Đem một đoạn tình cảm bắt buộc phải chôn kín trong lòng xuống mặt đất lạnh giá, cậu biết, ngần ấy năm chắc hẳn nơi trái tim ấy đã chứng đựng vô vàn vết thương...

Cho đến khi chết...ông của cậu vẫn không nghe được một câu trả lời chân thành từ người nọ...

Ít ra thì cậu cũng hiểu vì sao ông ngoại lại nói rằng nếu không biết bơi thì sẽ rất thiệt thòi, có lẽ nguồn gốc chính là từ câu chuyện của hai người...

Hẳn là ông đã luôn nghĩ rằng, nếu năm đó ông biết bơi thì sẽ không bao giờ tồn tại câu chuyện hoang đường này từ hai phía...

Ngồi trên xe, Takemichi nhìn qua người vệ sĩ đã gặp cách đây khá lâu.

Nhận ra được đôi mắt của Takemichi đang dõi theo mình nên hắn dừng xe lại, không trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Takemichi, hắn ngập ngừng:"Tôi đã làm mọi thứ theo kế hoạch...liệu gia đình tôi...."

"Trái ngang lắm đúng chứ?" Takemichi cắt lời.

Chóng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, một vườn hoa hướng dương vàng rực cả một cánh đồng.

"Ai muốn sai khiến anh đều lấy gia đình ra...thật đau đớn khi bị kiểm soát như vậy."

"Cậu..." Giọng hắn run rẩy.

"Đây là lần cuối, hợp đồng của anh cùng APA kể từ giây phút này sẽ chấm dứt, hãy mang gia đình đi đến một nơi thật xa, và đừng làm dưới trướng một người nào như nữ phu nhân kia nữa."

Quay đầu nhìn nam vệ sĩ, Takemichi mỉm cười.

"Bởi vì tính mạng của gia đình mình bị đe doạ, là điều mà không ai muốn cả."



Từ trước đến nay tổ chức SSA xem trọng nhất là chữ tín và lòng trung thành, điều này hình thành nên một hợp đồng đó chính là người muốn theo tổ chức làm việc thì phải chấp nhận để bọn họ nắm rõ thông tin gia đình của người kia.

Sở dĩ mọi thứ thành công như hiện tại là do cậu biết được điểm yếu chí mạng này, chắc hẳn để bắt buộc hắn làm việc cho mình thì nữ nhân kia đã sớm đem gia đình của hắn làm yếu điểm.

Ép buộc luôn là cách tra tấn tinh thần con người hiệu quả nhất.

Cậu cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ là cậu biết Sam đã để lại một lá thư tại nhà của vệ sĩ với nội dung: Chỉ cần anh khiến cho phu nhân Baji đẩy nhanh tiến độ hạ dược, thì tôi đảm bảo sẽ giúp gia đình anh thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn bà kia.

"Tôi thắc mắc là rốt cục anh đã làm gì mà phu nhân chấp nhận thực hiện kế hoạch sớm hơn dự định vậy?"

Kết quả còn hơn cậu mong đợi, hẳn là bây giờ bọn họ đã tự giải quyết vấn đề ngay tại bệnh viện.

"Sam không gợi ý cách thức cho anh đúng không?"

"Vâng!" Nam vệ sĩ gật đầu:"Tôi chỉ là nói về việc cậu đã tìm đến lão gia khi phu nhân vắng mặt, cũng...nói về việc cậu không phải là nhân viên của viện dưỡng lão, mặc dù điều này phu nhân đã biết nhưng vì điều này không ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch, thành ra phu nhân đã mặc kệ cậu! Sau đó, có lẽ phu nhân đã rất sợ vì cậu dường như can thiệp quá nhiều vào chuyện này."

Đây chính là cái được gọi là tâm lí, một người đang làm việc xấu lại không biết người mình muốn hại đã nói gì với nhau, phu nhân tâm tồn sợ hãi tất nhiên sẽ nghe theo lời của nam vệ sĩ, người mình tín nhiệm nhất.

"Anh đã khuyên phu nhân tăng liều thuốc trước khi tôi đến, phải không?"

"...Vâng!"

Quả nhiên, Takemichi cười nhạt.

Tăng hay không cũng vậy vì nguyên lai nó chỉ là thuốc bổ.

Nhưng ông của Baji thổ huyết thật ra là do cậu, có một loại thuốc có thể khiến người uống lập tức bị thổ huyết, tất nhiên là sẽ hệ luỵ đến sức khoẻ nhưng chắc chắn là không nhiều, Takemichi đã bỏ chúng vào tách trà thứ hai, ông của Baji cũng biết, điều khiến cậu an tâm là ông đã chấp nhận uống mà không chút nghi ngờ cậu.

Còn ba mẹ của Baji thì phải kể đến một sự trùng hợp mà chính cậu cũng không ngờ đến, lúc ngồi ở trên xe và nhìn đôi vợ chồng trong tấm ảnh Sam đã đưa, Takemichi dường như bị bất ngờ đến nổi không thốt nên lời.

Đây là hai người được vô tình cứu khi cậu bị đuối nước, bởi vì trong khu vực của tổ chức nên bọn họ đã bị nghi ngờ là nội gián, chín năm qua cũng chính là thời gian bọn họ dồn tâm huyết của mình vào tổ chức để chứng minh mình trong sạch.

Quả là một vòng xoay chuyển, mọi thứ cứ như đang trở về đúng quỹ đạo vốn có.

Cuối cùng thì Baji cũng đoàn tụ với bố mẹ của mình, người xứng đáng bị trừng trị thì nhất định sẽ khó thoát, chuyện còn lại thì chỉ phụ thuộc vào gia đình họ muốn giải quyết thế nào, nhiệm vụ của cậu xem như đã xong, cậu cũng chẳng có lí do gì để can thiệp vào nữa.

Đưa người về đến tận nhà, có một việc khiến nam vệ sĩ dường như đã thắc mắc quá lâu nên hắn không nhịn được mà mở miệng hỏi:"Tại sao cậu lại yêu cầu phu nhân đưa tiền mặt vậy...tôi nghĩ mãi vẫn không rõ!"

Chuyện này...Takemichi mím môi.



Cậu không có tài khoản riêng, tiền mà từ trước đến nay cậu dùng đều là lấy từ thẻ của một người, nếu đột nhiên có một số tiền lớn gửi vào như vậy thì chắc chắn sẽ bị để ý mất...

Tránh né câu hỏi của nam vệ sĩ, Takemichi chỉ buộc miệng nói là do cậu lười đi rút.

Bước xuống xe, Takemichi cũng không quay đầu lại nhìn nam vệ sĩ mà trực tiếp đi về nhà.

Cậu đã xin phép đạo diễn được vắng mặt hai hôm để nghỉ ngơi và đi khám sức khoẻ, thế nên việc duy nhất mà cậu đang nghĩ đến ở hiện tại là về nhà rồi ngủ một giấc thật ngon.

Ở bệnh viện, sự trở lại bất ngờ của bố mẹ là điều mà chính Baji cũng không ngờ đến, sự việc nổ boom năm đó cũng đang dần được mở ra.

Sự đố kị của con người luôn là một loại vũ khí tình cảm đáng sợ, chỉ vì sợ rằng bố của Baji sẽ sở hữu hết khối tài sản khổng lồ mà người phụ nữ này can tâm đẩy anh trai ruột của mình vào đường chết.

Đau đớn thay chính là Kenji, một người vốn chẳng liên quan gì đến chuyện này lại bị mất mạng trong đống lùm xùm của gia tộc.

Quyền lực đã giúp phu nhân nhà Baji một lần nữa lại đem gia đình của y ra để uy hiếp.

Kenji là một đứa con hiếu thảo, y không có khả năng để gia đình của mình rơi vào nguy hiểm, nhưng y cũng là một kẻ trọng nghĩa trọng tình, huống chi Kenji còn nảy sinh một loại tình cảm đặc biệt với Baji.

Bắt buộc phải hại người mình yêu nhưng cũng không muốn hắn phải sống trong cuộc đời bị quở trách quá lâu, đó chính là lí do vì sao chiếc USB kia tồn tại, Kenji đã để lại cho Baji một chiếc chìa khoá để hắn tự mở ra cánh cửa của sự thống khổ, nhưng đến cùng Baji vì sự ích kỉ của mình mà không dám đối diện.

"Giết anh hai cùng chị dâu, khiến Baji rơi vào diện tình nghi là kẻ giết người đều là một tay tôi làm...thì sao? Tôi làm nhiều như vậy cũng chỉ mong khi tôi đưa tay cứu Baji trong lúc hắn suy sụp nhất thì bố sẽ giao quyền kiểm soát nó cho tôi. Tôi đã làm được điều đó...nhưng thật ra bố đâu biết là cho dù tôi không bỏ tiền ra thì thằng Baji nó cũng sẽ không bị truy tố. Vì sao ư? Vì chẳng có chứng cứ xác thực nào chứng minh nó là kẻ giết người cả, sở dĩ tôi làm như thế là để người đời biết đến nó là kẻ dùng tiền để che dấu đi tội đồ, tôi làm như thế, là để giết nó bằng tinh thần, bào mòn nó từ tận xương tuỷ..."

"Nếu không phải anh ta bị vô sinh, thì tôi cũng đâu khốn khổ như thế này..."

Bây giờ mọi thứ đã được phơi bày, tuy nói cô của hắn đã gây đủ tội ác hãi hùng nhưng hắn biết đối với đứa con gái này, ông nội vẫn còn đọng lại một chút tình thương....

Còn về phía những tấm ảnh, ban đầu ý đồ của phu nhân hẳn là muốn đem chúng tố giác với lão gia rằng đứa cháu trai duy nhất của mình là đồng tính luyến, thế nhưng chắc chính cô cũng không ngờ đến một điều rằng lão gia cũng từng đem lòng thương một người đàn ông...

Nói về Baji thì thật ra cũng không biết hắn sau chuyện này thì sẽ có suy nghĩ gì, chỉ biết là từ ông nội hắn đã biết rằng sự việc hôm nay đều là do Takemichi nhúng tay vào.

Cả chiếc USB mà Kenji để lại cũng được ông nội thay mặt Takemichi giao lại.

Nghe nói rằng có đến hai nội dung trong thẻ nhớ, nhưng Takemichi chỉ để cho ông của hắn xem nội dung thứ nhất, còn nội dung thứ hai hẳn là vài lời mà Kenji muốn gửi đến Baji...

Siết chặt USB trong tay, Baji không lưu luyến hay tò mò gì khác mà chỉ nhẹ nhàng đem nó ném đi...

Có những thứ đã được gọi là quá khứ thì không nên để tâm quá nhiều, cho đến thời điểm hiện tại thì hắn nghĩ hắn đã biết câu trả lời cho chính mình rồi, căn bản không cần xem nữa.

Trong căn phòng chỉ tồn tại duy nhất một tia ánh sáng được phát ra từ cây đèn ngủ, Takemichi đang yên giấc ở trên chiếc giường thân yêu thì chợt nhíu mày vì cơn tê dại từ tay truyền đến, cảm giác như có ai đang cố ý dùng kim tiêm đâm vào cậu.

Không thể mở mắt, Takemichi chỉ có thể bị người ta chi phối mà mang đi.

***

Chuẩn bị chưa?