[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 120








Mặt trời hừng đông, nằm trên một chiếc giường chỉ mang độc tôn một màu trắng tinh như tuyết, Takemichi an an ổn ổn cựa quậy thì bị chính vật mềm mềm đang liếm vào mặt làm cho tỉnh giấc.

Cậu mơ màng tỉnh dậy, chớp chớp mắt nhìn hung thủ vẫn đang ngoe nguẩy cái đuôi mà nhìn cậu.

Một con mèo...

Khoan đã, một con mèo? Sao nhìn quen mắt đến khó chịu thế này?

"A Peke phải không?"

Takemichi ngồi bật dậy.

Trước tiên điều mà cậu nhận thức được chính là chú mèo nhỏ màu đen tuyền đang nghịch ngợm với chiếc đuôi của mình ngay trên giường, và điều thứ hai là cách bố trí căn phòng xung quanh.

Hoảng hốt bước xuống giường, Takemichi mạnh bạo mở mạnh chiếc cửa sổ ra.

Tứ phía xung quanh đều là biển cả mênh mông, đứng một hồi lâu thì cậu thầm nghĩ.

Lẽ nào xuyên không?

Hay ngủ mơ rồi bơi hẳn ra biển thế này?

"Không thể nào...chẳng lẽ một mỹ nam như mình lại trong lúc ngủ quên thì bị xuyên không vào mấy bộ tiểu thuyết giam cầm play?"

Takemichi lẩm bẩm.

"Ha...trí tưởng tượng của em phong phú hơn tôi tưởng!"

Giật mình quay lưng lại nhìn người vừa phát ra tiếng, ngoài ý muốn Takemichi lại thấy Chifuyu mặc một thân trắng tinh từ trên xuống dưới đang đứng thong dong nhìn cậu.

Không thể nói vẻ đẹp của hắn luôn được cậu đánh giá là một vẻ đẹp cực kì nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nổi bật.

Nếu nói Baji mang một vẻ đẹp quá sắc xảo thì Chifuyu chính là một bức tranh đối nghịch hắn hoàn toàn.

Hai gam màu hoàn toàn tương phản, không trùng lập nên khi đứng cạnh nhau mới khiến cho người khác có cảm giác xứng đôi như thế.

Ý thức được bản thân chưa đánh răng nên Takemichi đã đưa tay che miệng lại rồi chạy thẳng vào phòng tắm.

Có bất ngờ thì cũng phải vệ sinh cá nhân trước rồi mới chất vấn sau...

Ở bên ngoài, Chifuyu rất thản nhiên mà giúp cậu chuẩn bị bữa sáng, cái cảm giác này đúng là không khác gì đi hưởng tuần trăng mật, cực kì êm ấm nhẹ nhàng.

Hắn thích.

Mười lăm phút sau tại đại sảnh của căn biệt thự cũng mang một gam màu trắng nốt, Takemichi như không có gì xảy ra mà đi xuống.

Ánh mắt truy vấn dò xét con người vẫn luôn không cho cậu một câu giải thích đang loay hoay với mấy món ăn sáng.

Không hẳn, Chifuyu hình như không biết nấu ăn, nhưng việc chuẩn bị dao nĩa thì hẳn là biết làm đi...

Thấy Takemichi đã bước xuống, Chifuyu đưa tay lấy một chiếc khăn mặt đã được chuẩn bị sẵn cho cậu rồi chậm rãi đi đến.

Đề phòng hắn như gặp quân địch, Takemichi trốn sau chiếc ghế rồi mở miệng:"Cậu đứng yên!"

"Sao?" Chifuyu cười khanh khách:"Em thù địch với tôi vậy làm gì? Tôi chỉ muốn giúp em lau mặt."

Điều hắn nói là sự thật, chứng cứ chính là chiếc khăn trên tay.



Đúng là sau khi rửa mặt xong thì cậu không tìm thấy cái khăn nào được đặt trong phòng tắm nên đã đi xuống với một gương mặt ướt nhẹp.

Thấy hắn có thành ý, Takemichi không vội suy nghĩ nhiều mà quay ngược trở lại, ngồi vào ghế ngay ngắn.

Khoanh tay đợi hắn đến giúp cậu lau mặt, Takemichi gõ chân nhịp nhịp, cậu đang suy nghĩ là làm thế nào mà hắn đưa cậu đến đây được, cho dù cậu có ngủ sâu đến đâu thì việc bị người ta mang vác đến một nơi xa xôi thế này là điều không có khả năng.

Được Chifuyu ân cần lau mặt, Takemichi vì không cam lòng mà nhăn mặt chỉ trích:"Bắt người khác đi như vậy là phạm pháp đó, cậu nghĩ gì mà lại làm như thế?"

Không trả lời lại câu hỏi của Takemichi, Chifuyu im lặng lau mặt giúp cậu.

Bị ngó lơ khiến Takemichi hơi tức giận mà hất tay của Chifuyu ra, cậu toan đứng dậy thì lại bị hắn dùng một tay giữ lại.

Kéo Takemichi ngồi xuống, Chifuyu đem phần ăn sáng đã được hắn sai người chuẩn bị từ sớm đẩy qua.

"Ăn chút đi, ăn rồi tôi dẫn em đi đến nơi này."

"Không ăn, nuốt không trôi."

"Em bận tâm chuyện Baji?"

Chifuyu nhất thời nhăn mặt.

Đối diện với câu hỏi của Chifuyu, Takemichi ngẩn người.

Vội đặt tay xuống ghế, Takemichi vươn người tới Chifuyu rồi hỏi:"Vậy hắn như thế nào rồi? Người phụ nữ kia có bị xử lí không?"

"Không có!"

Lớn tiếng trả lời lại Takemichi, Chifuyu không hiểu vì sao lại đứng dậy mà đi vào nhà bếp.

Bị tiếng quát của Chifuyu làm cho giật mình, Takemichi ngớ người một hồi lâu.

Sao cậu lại có cảm giác vừa bị giận ngược lại?

"Này!"

Đứng dậy đi theo Chifuyu, Takemichi đứng ở bên ngoài nhìn thấy hắn đang pha sữa thì kinh ngạc.

"Tự nhiên lại nổi giận với tôi?"

Đi ra phía sau hắn, Takemichi nhón chân mà nhìn về phía trước, thấy gương mặt đẹp trai ban đầu bây giờ đã trở nên méo xẹo, Takemichi tặc lưỡi, mở miệng trêu đùa.

"Cậu ghen hả?"

Cứ nghĩ Chifuyu sẽ không đáp lại mình, thế nhưng đúng lúc cậu tính đưa tay đẩy vào vai hắn một cái thì lại bị hắn nắm ngược trở lại mà đè vào chạn bếp phía sau.

"Phải...tôi không thích việc em hi sinh vì Baji nhiều như thế, nếu đổi lại là tôi, em có làm đến mức như vậy không?"

"Hi sinh?"

Takemichi ngơ ngác.

Cậu nào có hi sinh gì cho Baji? Sao hắn lại hỏi như vậy?

"Không nha, tôi cho đến bây giờ đều chỉ làm những việc có lợi cho bản thân, còn nữa, nếu cậu không thích tôi tiếp cận với Baji thì được thôi, tôi đáp ứng."

"Cái gì?" Chifuyu kinh ngạc nhìn cậu, gương mặt thậm chí còn hiện lên nét cười.



"Em đồng ý?"

Chắc chắn gật đầu, Takemichi thản nhiên quay đầu lại rồi lấy ly sữa uống.

"Vậy nên cậu cũng tránh xa tôi ra, cậu làm như thế thì sẽ rất có lỗi với Baji đấy biết chứ?"

Ba giây trước ý cười còn hiện rõ trên mặt, thế nhưng ba giây sau Chifuyu đã trở nên vô hồn.

Hơi bực bội mà nắm lấy vai Takemichi ép cậu đối diện mà nhìn thẳng vào hắn, Chifuyu mím môi:"Em...chỉ số EQ của em có phải hơi thấp rồi không? Em không thể không nhìn ra người tôi có tình ý là em chứ không phải cậu ấy?"

Câu nói của Chifuyu vừa thốt ra thì đợi Takemichi kịp tiêu hoá mà phản ứng lại cũng chính là lúc cậu bị phần sữa còn sót trong miệng làm cho ho sặc sụa.

Quay phắc cái đầu lại trừng hắn, Takemichi tức giận:"Đùa kiểu gì vậy, tôi bị cậu hại xém chút nữa thì sặc chết."

"Tôi không đùa! Nghiêm túc thích em, nghiêm túc có tình ý với em."

Chifuyu không nhận nhượng mà trừng mắt lại với cậu.

"Cậu cậu cậu cậu!!!!!"

Takemichi chỉ vào ngực hắn:"Cậu đó! Có chết tôi cũng không tin đâu!"

Đã nói đến vậy còn không muốn tin, Chifuyu tức giận mà đem mặt cậu kéo lên:"Nghĩ cũng thấy buồn cười nha, vì sao một người mất niềm tin vào tình yêu như em lại có thể có người yêu được nhỉ? Vì sao em lại đồng ý hẹn hò với cái tên đẹp mã kia?"

Cái tên đẹp mã? Ý của Chifuyu là đang nói đến Kei.

Hơi trầm ngâm mà suy nghĩ, Takemichi thành thật trả lời:"Kei rất đẹp."

"Tôi không đẹp?" Chifuyu nhíu mày.

"Anh ấy cao."

"Em...."

Câm nín nhìn Takemichi, thấy Chifuyu dường như phát hoả nên Takemichi vội sửa miệng:"Kei rất dịu dàng với tôi, anh ấy không có dễ nổi giận mà quát vào mặt tôi như thế!"

Được, Chifuyu hắn nhịn.

Nhẹ nhàng đổi từ nắm vai sang nắm tay của Takemichi, Chifuyu hôn lên, nói:"Tôi cũng có thể đáp ứng em những điều trên, không nổi giận, cũng sẽ dịu dàng."

"Tôi từ chối."

"Hả?" 

Nhẹ đẩy Chifuyu đang bám dính trên người mình ra, Takemichi đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn:"Thì không phải anh đang bày tỏ với tôi sao? Là một người đang lắng nghe, tôi có quyền từ chối!"

"Tôi không có hỏi ý kiến em." Chifuyu nhíu mày nhìn cậu.

"Sao? Ba hồi thì nói sẽ chiều chuộng tôi, ba hồi thì tráo trở rồi?"

Cười khinh bỉ trước thái độ của Chifuyu, Takemichi nhướn mày tỏ vẻ khiêu khích, nói về bộ môn này thì từ bé đến giờ cũng chưa ai thẳng nổi cậu.

Hít một hơi sâu để kiềm chế cơn cuồng nộ đang rạo rực trong người, Chifuyu thở ra một hơi rồi cười hoà nhã:"Vậy tôi cần làm gì để em đồng ý?"

Lấy đại cục làm trọng, hắn trước tiên sẽ nhường cậu một nước cờ.

"Có tiến bộ..." Takemichi gật gù khen ngợi.

"Được, tôi sẽ dành thời gian để nghiêm túc suy nghĩ."

"Bao nhiêu phút?" 

Chifuyu thành thật hỏi.

Thế nhưng Takemichi sau khi nghe xong thì lại trợn tròn mắt:"Chuyện này sao có thể tính bằng phút, ít nhất là nửa năm."

"Nửa năm...?"

Chifuyu lặp lại lời nói của cậu, thậm chí là ngữ điệu còn có phần đe doạ trong đó.

Sợ rụt cổ, Takemichi sửa miệng:"Thôi...một tháng...không không, một ngày, hết ngày hôm nay."

"Được, hết ngày hôm nay."



Nắm ngược tay Takemichi lại rồi kéo ra bàn để ăn sáng, Chifuyu từ đầu đến cuối đều chăm sóc cậu cực kì nhiệt tình, được người ta tự nguyện phục vụ thì sao mà cậu có thể từ chối.

Cả nửa ngày đi dạo chơi thì Takemichi cũng biết được đây chỉ là một hòn đảo nhân tạo, căn biệt thự xây ở đây cũng là do Chifuyu tự bày trí.

Nói như vậy thì hẳn Chifuyu phải được gia đình của mình cưng như trứng, bằng không sao có thể chi trả một hòn đảo nhân tạo chỉ để tặng sinh nhật cho hắn khi tròn 20 tuổi.

Ba từ thôi: Quá xa hoa.

"Tiếc ghê, nếu có đem theo máy ảnh thì tốt rồi..."

Nơi này đẹp đến mức khiến cho cậu cứ muốn chìm đắm trong này mãi, đứng bên cạnh nghe vài lời than vãn của Takemichi, Chifuyu không nói gì rồi đi thẳng vào trong nhà, ba phút sau hắn trở lại cùng với một chiếc máy ảnh hiện đại trên tay.

Nhận lấy, Takemichi vừa vui vẻ vừa kinh ngạc mà thốt lên:"Cậu là bụt à? Ước gì có nấy."

"Tôi là bụt! Bụt của mình em."

"Thế giờ tôi ước sẽ có trực thăng đến chở tôi đi tham quan một vòng."

"Em chắc chắn?"

Nhìn vẻ mặt uy tín xen lẫn tự tin của Chifuyu, Takemichi câm nín:"...Thôi, đùa thôi."

"Nhát gan ghê nha! Haha."

"Cười gì, im đi."

"Haha!"

Bởi vì xung quanh đều là biển nên Chifuyu đã dẫn cậu ra ngoài kia chơi, chỉ tiếc Takemichi trời sinh sau chuyến xém bị chết đuối ở biển kia thì đã rất bài xích với chuyện bơi lội ở nơi này.

Thế là cả hai đổi sang xây lâu đài cát, ban đầu còn rất bình thường nhưng trong quá trình làm Chifuyu hình như không chọc cậu thì chịu không nổi, thành ra là chơi đến chiều thì cả hai vẫn không xây được một cái lâu đài nào hoàn chỉnh.

Tức giận đẩy Chifuyu một cái, Takemichi chỉ trích:"Cậu đó, nếu không phải tốn công rượt đuổi thì tôi đã xây xong rồi."

Ôm ngược Takemichi lại trước khi bị ngã nhào xuống đất, Chifuyu hiếm khi cười khanh khách:"Nhìn phía sau xem, đây không phải là lâu đài tình ái của chúng ta rồi sao?"

"Không, là của cậu, không phải của tôi." Takemichi thẳng thừng từ chối.

Chỉ tiếc là Chifuyu chẳng những không mảy may để ý mà ý cười còn dạt dào thêm, tựa cằm vào vai Takemichi, hắn trả lời:"Nói cũng phải, sổ đỏ hiện tại chỉ đứng tên tôi, tương lai thêm em vào là được."

"...Tôi còn chưa nói tôi sẽ đồng ý."

"Nhưng mặt em đỏ rồi!"

"Ơ...đâu có!!!!" 

Bối rối đẩy Chifuyu ra khỏi mình, Takemichi quay lưng chạy đi.

Ý cười hiện hữu trên mặt.

Ở bên cạnh hắn cũng không tệ lắm, ít ra thì cậu đã cười rồi.

Đêm lại trên hòn đảo chỉ có hai người và những người hầu thân cận.

Takemichi ngồi im để Chifuyu lau tóc cho mình, trong lúc rãnh rỗi thì cậu mở TV lên xem.

Trùng hợp thay thì hình ảnh chiếu trên kia chính là một bữa tiệc thịt nướng.

"Muốn ăn thịt nướng không?"

Nghe câu hỏi từ Chifuyu, Takemichi kinh ngạc:"Cậu biết tôi đang thèm hả?"

"Mặt em đang viết rõ thế mà..." Chifuyu mỉm cười.

Giúp cậu sấy khô tóc xong thì hắn lấy tạm một chiếc áo khoác rồi mặc vào, xem ra là muốn đi ra ngoài.

"Đi bây giờ hả?"

"Ừ! Bây giờ thì chỉ có trên cảng mới có hải sản với thịt thôi, ban đêm rất lạnh nên tôi sẽ đi một mình, ở nhà đợi nha."

Hôn vội lên trán Takemichi một cái như chuồn chuồn lướt nước, Chifuyu quay người rời đi.

"Ở nhà..."

Nhà sao, Takemichi xoa nhẹ lên chỗ Chifuyu vừa hôn.

Không hiểu vì sao cậu lại có cảm giác thật bất an, đây là vì cái gì...