Bùi Vũ Đường chậc lưỡi nói: “Không hổ là ba tôi! Mạnh quá là mạnh! Nếu như một ngày hai tư giờ chị dâu đều có ở bên cạnh thì chẳng phải bệnh của anh tôi không cần chữa cũng khỏi sao?” Bùi Nam Nhứ cau mày: “Lâm Yên cũng là một con người, sao có thể để cô ấy bị giam cầm tự do suốt cả ngày chứ? Em quên chuyện lần trước rồi sao?” Bùi Vũ Đường nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa: “Anh nói cũng đúng, chị dâu tuy lợi hại nhưng không khác gì một quả bom hẹn giờ.
Lần trước chị ấy nổi giận thật sự quá đáng sợ!” Trình Mặc cũng đồng ý: “Hiện giờ quan hệ của cô Lâm với ngài Bài hòa hợp như vậy đã là tốt lắm rồi, không thể nóng vội.” Bùi Vũ Đường: “Chỉ cần chị dâu không đòi chia tay với anh cả là thiên hạ thái bình! Sau này có chuyện gì em chỉ đi cầu xin chị dâu là được rồi!”
Lâm Yên ở lại nhà Bùi Duật Thành ăn cơm tối, sau khi ăn xong thì tiếp tục ở lại bàn bạc chuyện kí hợp đồng với Bùi Nam Nhứ.
Tình trạng sức khỏe của Bùi Duật Thành không ổn định lại không thích tiếp xúc với người khác, cho nên gần đây Bùi Nam Nhứ đều ở lại để thuận tiện chăm sóc anh trai.
Còn về phần Bùi Vũ Đường, là một người bỏ nhà đi bụi thì bình thường cậu ta không có cơ hội để tới đây, cho nên bèn nhân lúc Lâm Yên có mặt ở đây tranh thủ tận hưởng ké cảm giác được ở trong biệt thự lớn.1 Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã hơn mười một giờ.
Bùi Duật Thành nhắc nhở: “Khuya rồi, về sớm nghỉ ngơi.” Lâm Yên không để ý tới thời gian cho đến khi Bùi Duật Thành nhắc nhở, lúc phát hiện ra thì đã tối muộn rồi.
“À...
vậy tôi về trước.
Ngài cũng nghỉ ngơi sớm nhé!” Lâm Yên đứng dậy nói.
Bùi Vũ Đường đang ngồi trên sofa chơi game thấy Lâm Yên đứng dậy cũng lập tức đứng dậy theo: “Vậy em cũng đi đây!” Chị dâu không ở, cậu ta cũng không dám ở lại đây một mình.
Bùi Duật Thành và Bùi Nam Nhứ tiễn Lâm Yên ra cửa và để Bùi Vũ Đường đưa cô về nhà.
Bùi Vũ Đường nghe vậy thì chớp chớp mắt, sao anh cả không tiễn chị dâu về? Thế nhưng cậu ta nào có gan phản bác Bùi Duật Thành, cho nên không dám hỏi.
Trong lòng cảm thấy quan hệ của chị dâu và anh cả nhà mình thật quá xa cách, không hề giống như đang yêu nhau.
Mức độ tiến triển thể này có phải là quá chậm rồi không? “Dạ, em nhất định sẽ đưa chị dâu về nhà an toàn!” Bùi Vũ Đường miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng lại phỉ nhổ, kể cả có để chị dâu đi một mình vào ban đêm thì người gặp nguy hiểm cũng là người khác có được không...
Lâm Yên nói lời tạm biệt với Bùi Nam Nhứ và Bùi Duật Thành rồi lên xe.
Sau khi tiễn Lâm Yên, Bùi Duật Thành không quay về phòng luôn mà châm một điếu thuốc rồi cứ thế lẳng lặng đứng trong màn đêm, nhìn chiếc xe chở Lâm Yên chậm rãi rời xa.
Tít...
Tít...
Tít...
Chiếc đồng hồ trên cổ tay của Bùi Duật Thành bắt đầu vang lên những âm thanh cảnh báo, tần suất từ chậm rồi ngày càng dồn dập.