Đối với anh cả mà nói thì trong cuộc đời anh ấy chưa từng có việc gì hay người nào có thể thoát khỏi tầm khống chế của anh ấy.
Có thể nói đây là lần đầu tiên anh ấy cẩn thận, quý trọng và nhẫn nhịn, kiềm chế đối xử với một người như thế.
Trong chiếc xe đang dần dần đi xa, Lâm Yên nhíu mày quay đầu nhìn về phía sau lưng, dường như cô vừa mơ hồ nghe được tiếng đồng hồ cảnh báo quen thuộc kia.
Không hiểu vì sao trong lòng cứ không yên.
Trong đầu cô lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó, hình ảnh Bùi Duật Thành lẳng lặng đứng dưới nhà cô...
Bùi Vũ Đường không hề phát hiện ra sự bất an của Lâm Yên mà kích động nói: “Ba thật trâu bò quá! Vậy mà thắng được WW! Hay là ba nhận con làm đồ đệ đi! Con muốn bái ba làm thầy!” Lâm Yên không hề giấu giếm tặng cho cậu ta một ánh mắt khinh bỉ: “Tôi từ chối.” Bùi Vũ Đường lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Vì sao chứ?” Lâm Yên: “Tôi không nhận học trò lung tung.” Người từng qua tay cô tuyệt đối không có người nào ở dưới trình độ tham dự giải đua hạng nhất thế giới cả.
Bùi Vũ Đường nói với vẻ đương nhiên: “Sao em có thể giống người khác được? Tốt xấu gì em cũng là em chồng của chị đấy! Cho em đi cửa sau không được à?” Lâm Yên: “...” Thế mà cô lại không có cách nào phản bác được mới hay...
Nhưng mà...
hết ba rồi lại đến em chồng, nếu như thêm cái thân phận học trò nữa thì đây là mối quan hệ rối rắm kiểu gì đây? Lâm Yên liền đáp: “Tôi cảm thấy quan hệ ba con là được rồi, nếu như biến thành thầy trò thì chẳng phải tôi giảm một bậc vai vế sao!” Bùi Vũ Đường nghe thế cũng cảm thấy có lý, thế nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Không nha! Không phải là một ngày làm thầy, cả đời làm cha sao! Nói chung là dù thế nào đi nữa chị cũng là ba của em! Chuyện này tuyệt đối không thay đổi!”
Lời thề son sắt này của Bùi Vũ Đường càng khiến Lâm Yến hết nói nổi.
Bùi Vũ Đường thấy Lâm Yên không nói gì thì đảo mắt, đột nhiên hết sức kích động nói: “Không nhận em là học trò cũng không sao? Đằng nào chị cũng là ba em, chị phải dạy em là chuyện hiển nhiên rồi! Ba thấy đúng không? Học trò là cái gì chứ, học trò thì có thể có nhiều nhưng con trai chỉ có một mình thằng con này mà thôi!” Lâm Yên: “...”
Cậu thì giỏi rồi.
Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến trên cậu còn hai người anh trai sao? Cậu đơn phương nhận người khác ba như vậy ổn chứ? “Ba, sao ba cứ bất an thế: Ba đang nghĩ gì vậy?” Cuối cùng Bùi Vũ Đường chậm hiểu cũng nhận ra cảm xúc bất thường của Lâm Yên.
Lâm Yên để trán, nhìn vào biệt thự nhà họ Bùi ngày càng xa trong kính chiếu hậu, nói nhỏ: “Nhớ anh trai cậu...” “K...khụ khụ khụ.” Bùi Vũ Đường lập tức ho khan, oán trách: Chị dâu, lần sau có quăng thức ăn cho chó thì nhớ nhắc em trước một tiếng có được không? Bất ngờ nhét vào mồm như thế này em sẽ bị nghẹn chết đấy!” “Tình trạng của anh cậu gần đây thế nào? Đã đỡ hơn chưa?” Lâm Yên đổi chủ đề.
“Làm sao mà đỡ được chứ, ngày nào cũng lên lên xuống xuống mấy lần y như cáp treo ấy” Bùi Vũ Đường đáp.