Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể cắn răng chịu đau: “Không trả thì không trả! Cùng lắm thì cứ để không cái nhà này thôi!” Uông Cảnh Dương nghe vậy thì hết sức chấn kinh, bởi vì cậu ta biết rõ Lâm Yên tiếc tiền đến trình độ nào, không ngờ cô thà chấp nhận mất tiền thuê nhà cũng phải dọn đi.
“Bà nhảy sang công ty nào mà lại dám chấp nhận hi sinh lớn như thế?” Uông Cảnh Dương cho rằng Lâm Yên có nhảy sang công ty khác thì cũng chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, cho nên cậu ta không khỏi có chút tò mò.
“Bây giờ còn chưa kí hợp đồng, chờ ngày mai tôi thương lượng với chị Lăng đã, sau khi xong xuôi sẽ nói cho ông biết.” Lâm Yên đáp.
Nếu như cô nói mình kí hợp đồng với Đỉnh Phong thì chắc chắn Uông Cảnh Dương sẽ không tin, lại hỏi lằng nhằng cả nửa ngày.
Sau khi về nhà trọ, Lâm Yên lập tức bắt tay thu dọn đồ đạc của mình.
Đồ của cô không nhiều lắm, chỉ cần một cái vali cùng một túi hành lý là thu dọn xong.
Dọn xong, ngày mai có thể dọn đi luôn.
Lâm Yên đi lòng vòng một hồi, nhìn xem còn sót lại thứ gì không.
À đúng rồi, suýt nữa quên mất mấy món đồ quan trọng! Lâm Yên lật cái gối lên, bên dưới là...
một củ tỏi, một cái kính bát quái và với mấy lá bùa.
Rõ ràng lúc trước cô đã mua rất nhiều, nhưng Uông Cảnh Dương lại nói với cô chính cô đã bảo cậu ta vứt mấy thứ kia đi.
Sau này cô lại mua không ít rồi giấu dưới gối đầu.
Tuy nhìn chung nó không có tác dụng gì lắm...
Vì cảnh quay cuối cùng của cô với Bùi Nam Nhớ hôm đóng máy hiển nhiên không phải do cô thực hiện.
Thế nhưng lần đó lại không xảy ra chuyện gì khó xử, mà thậm chí còn giúp cô một đại ân nữa! Chẳng lẽ vì cô đã đạt được ước muốn, đã theo đuổi được Bùi Duật Thành? Nghĩ tới đây, Lâm Yên đột nhiên nghĩ đến một việc.
Cô chỉ lo sau khi cô mất đi ý thức thì ý thức kia sẽ làm chuyện gì đó khó miêu tả với những nghệ sĩ nam.
Kết quả, từ đầu tới cuối dường như nó chỉ làm mấy chuyện đó với Bùi Duật Thành.
Như vậy, mục đích của ý thức kia chính là...
Bùi Duật Thành? Má ơi!
Nếu như vậy...
chẳng phải hiện tại việc cô ở chung với Bùi Duật Thành đồng nghĩa với việc cô tự tay dâng Bùi Duật Thành vào miệng hổ sao? Sắc mặt Lâm Yên tái nhợt, cô siết chặt củ tỏi trong tay! Không được! Cô nhất định phải nghĩ cách bảo vệ Bùi Duật Thành, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
Ngày hôm sau, Lâm Yên tới công ty Khải Tinh tìm Triệu Hồng Lăng để bàn bạc mấy chuyện gần đây, tiện nói luôn chuyện chuyển hợp đồng sang công ty Đỉnh Phong.
Thế nhưng, cô vừa mới tới cửa phòng làm việc của Triệu Hồng Lăng đã thấy có không ít người đứng chỉ chỉ trỏ trở ngoài cửa và cũng có không ít người đang khuân đồ đạc ra ngoài.
Lâm Yên nhìn lướt qua thì thấy những đồ họ mang ra đều là đồ của Triệu Hồng Lăng.
Triệu Hồng Lăng lạnh mắt đứng một bên, còn Đa Đa thì đang cố gắng ngăn cản đám người đó.
“Dừng lại! Dừng lại! Đại diện Cao! Anh có ý gì hả? Anh dựa vào cái gì mà đòi chiếm phòng làm việc của chị Lăng?” Một gã đàn ông ăn mặc chỉn chu dương dương đắc ý ngồi trên ghế của Triệu Hồng Lăng, giễu cợt nói: “Có ý gì à? Cô nói xem tôi có ý gì? Không có thành tích thì cút khỏi vị trí giám đốc đi! Phòng làm việc này vốn chỉ thuộc về người có năng lực!”