An Thiến Thiến nói xong liền chậm rãi đi tới phía trước giá sách, cầm một cái cúp trên giá sách lên.
“Ô...
cúp nữ phụ xuất sắc nhất của Tưởng Tư Phi đây mà...”.
Đó là giải thưởng đầu tiên của Tưởng Tư Phi.
Tuy đó chỉ là giải thưởng cho một vai phụ nhưng đó lại là giải thưởng Triệu Hồng Lăng quý trọng nhất.
Lúc Triệu Hồng Lăng lâm vào giai đoạn khó khăn nhất, khi mà cô không chịu nổi nữa mà muốn từ bỏ thì chính cái cúp này đã cho cô nhìn thấy một tia hy vọng, để cô tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn, giúp cô kiên trì đưa được Tưởng Tư Phi lên vị trí ảnh hậu, mà cô thì có được chức vị Giám đốc quản lý nghệ sĩ ở công ty này, có được một thế giới nhỏ thuộc về mình ở trong giới giải trí khắc nghiệt này.
Triệu Hồng Lăng buồn bã nhìn cái cúp trong tay An Thiến Thiến.
Nhưng cho dù cô đã vất vả trù bị đến đâu thì chính tại thời điểm chuẩn bị hướng về một nơi cao hơn, Tưởng Tư Phi lại phản bội cô.
Tất cả những tâm huyết và dự định tương lai đều tan biến.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên.
Đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh của Triệu Hồng Lăng lập tức trở nên dao động, chiếc cúp cô quý trọng nhất rơi khỏi tay An Thiến Thiến, vỡ tan nát dưới tất.
“An Thiến Thiến!” Đa Đa lập tức hét lên.
“Ui, xin lỗi nha, tôi lỡ tay -” Tuy nói vậy những nét mặt của An Thiến Thiến lại không có chút áy náy nào.
“Cô...
các người thật quá đáng!” Vành mắt của Đa Đa đỏ hoe.
Cô biết rõ Triệu Hồng Lăng coi trọng giải thưởng này thế nào, mỗi ngày chị ấy đều cẩn thận lau chùi nó, lúc tâm trạng không tốt hay gặp khó khăn gì cũng thường cầm nó lên ngắm nghía, thế mà đám người này...
đúng là ức hiếp người quá đáng! Triệu Hồng Lăng ngẩn người nhìn những mảnh vỡ dưới nền đất, sau đó chậm rãi cúi xuống, đưa tay ra...
Mảnh vỡ sắc nhọn lập tức đâm vào đầu ngón tay của Triệu Hồng Lăng khiến những giọt máu tươi chảy ra.
“Chậc, đúng là xui xẻo! Đây là phòng làm việc mới của tôi đấy! Đừng có để máu của cô dính lên sàn!” Cao Chí Uy bất mãn nói, nói xong liền cho người đuổi Triệu Hồng Lăng.
“Triệu Hồng Lăng! Đừng có ở đây nữa, mau cút đi! Cô cũng đừng trách tôi vô tình vô nghĩa, từ hôm nay trở đi cô là trợ lý của tôi.
Tôi cho cô một phòng ở dưới tầng một, cái phòng kho ấy! Chứ không, chỉ với thành tích của cô bây giờ còn chẳng xứng có phòng làm việc, biết không?”
Lâm Yên thấy cảnh này thì chỉ nhếch môi.
Tên Cao Chí Uy này thật đáng ăn đòn, chính bản thân gã ta không có năng lực, không biết phải bồi dưỡng người mới như thế nào, chỉ biết móc nối quan hệ khắp nơi cho nên mới ép Triệu Hồng Lăng phải làm trợ lý cho mình, làm cái bệ cho gã ta.
Nếu như sau này Triệu Hồng Lăng có thành tích gì thì cũng chỉ được tính là của gã.
Thế mà ngoài miệng còn giả nhân giả nghĩa.
Nghĩ hay quá ha! “Còn đứng đấy làm cái gì? Không nghe thấy anh Cao nói gì à? Mấy người còn không mau mau đem mấy thứ rác rưởi này về phòng làm việc của mấy người đi!” Một nhân viên có vẻ không chịu được nữa liền nhét một thùng giấy vào lòng Đa Đa.