Cao Chí Uy nghe vậy chỉ cười khẩy một tiếng, nói: “Thiên Thiến, em thật là ngây thơ! Triệu Hồng Lăng không có Tưởng Tư Phi thì chẳng khác nào lão hổ không có răng, làm gì có bản lĩnh giúp Lâm Yên tìm được công ty khác chứ? Còn về phần Lâm Yên, cô ta đắc tội với Khải Thẳng thì còn ai dám nhận cô ta, nâng đỡ cô ta? Lâm Thư Nhã đã muốn cô ta thê thảm thì cả đời này Lâm Yên cũng đừng mong có thể nổi tiếng được.”
An Thiến Thiến nghe vậy mới an tâm, vui vẻ gật đầu: “Vẫn là anh Uy thông minh! May mà lúc đầu em theo anh, chứ nếu theo Triệu Hồng Lăng thì không biết bao giờ em mới có thể nổi tiếng đây!” Cao Chí Uy đắc ý ra mặt: “Ha ha, em biết là tốt rồi! Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì sau này em sẽ là Nhất tỷ của Khải Tinh.
Thậm chí còn có thể là Nhất tỷ của cả giới giải trí luôn ấy chứ.
Cứ chờ đi, rồi Lâm Yên kia sẽ khóc lóc quay về cầu xin anh thôi!”
Ở một nơi khác, Lâm Yên và Đa Đa cùng đi về nhà của Triệu Hồng Lăng.
Dọc đường đi Đa Đa vẫn luôn im lặng, đến nhà Triệu Hồng Lăng cũng chẳng vui lên nổi.
“Chị Lăng, giờ phải làm sao? Đỗ tổng đã không niệm tình, chỉ biết nghe Cao Chí Uy và An Thiến Thiến.
Tên Cao Chí Uy kia rõ ràng chẳng biết cái quái gì về nghiệp vụ cả, chỉ biết móc nối quan hệ mà còn không biết xấu hổ bảo chị làm trợ lý của gã! Sao da mặt của gã lại có thể dày đến thế?” Đa Đa càng nghĩ càng thấy tức giận thay cho Triệu Hồng Lăng.
Triệu Hồng Lăng thở dài: “Hiện giờ nếu không đồng ý yêu cầu của gã thì chỉ có thể rời khỏi công ty mà thôi.” Lâm Yến nghe đến đây liền nhìn Triệu Hồng Lăng, thăm dò: “Chị Lăng, thật ra vừa rồi em đã muốn nói, với năng lực của chị thì chị đi chỗ nào chẳng được, cần gì phải tiếp tục ở lại Khải Tinh? Rõ là nhân tài không được trọng dụng!” Lâm Yên vừa nói vừa tính toán xem nên nói với Triệu Hồng Lăng chuyện tới Đỉnh Phong như thế nào thì ổn.
Triệu Hồng Lăng nghe xong, cười khổ: “Lâm Yên, có một số chuyện không đơn giản như vậy đâu.”
Lời này của Triệu Hồng Lăng...
tức là có ẩn tình gì đó sao? Đa Đa liếc mắt nhìn Lâm Yên, nói: “Chị Yên, chị vừa mới vào công ty không lâu nên có một số chuyện chị không biết! Đỗ Bằng Thịnh làm người cực kì ác độc, bất kì người nào rời khỏi Khải Tinh dù là nghệ sĩ hay là đại diện đều bị ông ta tạo phốt dồn vào chỗ chết cả, khiến những công ty khác không dám thuê.
Chỉ có Tưởng Tư Phi bị Khải Thắng cướp mất là ngoại lệ thối, cô ta có chỗ dựa cứng nên Đỗ Bằng Thịnh mới không dám động vào cô ta.” Đa Đa còn bổ sung một câu: “Tất nhiên, chị đã nhiều phốt đến mức này rồi thì không cần phải lo lắng, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua cho chị Lăng.” Lâm Yên: “...” Đến lúc này rồi mà em vẫn không quên cà khịa nhau sao?
“Ừm, nói cũng đúng, thế chị đây không thèm sợ bọn họ nữa!” Lâm Yên nói.
Triệu Hồng Lăng lắc đầu: “Lâm Yên, chuyện không dễ dàng như em nghĩ đâu.
Bây giờ tình trạng của em cũng coi như bị phong sát một nửa, hủy hợp đồng xong lại càng khó đi hơn.
Không một công ty nào dám nhận em, mà tình hình hiện tại của chị...
đến giữ mình còn khó, sợ rằng cũng không giúp được em.”