có mà chiều ma quỷ ấy! Cô nào dám ở chung một phòng với Bùi Duật Thành, nhỡ đâu bị con quỷ háo sắc kia mượn cơ hội làm gì đó với Bùi Duật Thành thì chẳng phải cô sẽ thành tội nhân thiên cổ sao? Đến lúc đó cô phải chịu thiệt cỡ nào chứ? Lần nào cũng là cô phải gánh nồi, đã thế lại còn chẳng biết quá trình như thế nào...
Lâm Yên không đổi sắc mặt, nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không hề sợ ma.
Tôi dùng những thứ kia chỉ vì nó ngầu thôi!” “Ồ ổ...
nếu chị muốn ngầu thì chẳng cần đến đồ trang trí gì đâu, cứ đặt anh cả của em vào là được.
Tuyệt đối không có thứ gì ngầu hơn anh em được đâu!” Lúc này, Bùi Vũ Đường đã hoàn toàn biến thành một nhân viên bán hàng đa
сар.
Lâm Yên: “...”
Bùi Duật Thành đưa Lâm Yên đến phòng của cô.
Lâm Yên đứng ở cửa quan sát căn phòng.
Căn phòng được trang trí theo tông màu pastel, sắp xếp khá gọn gàng ngăn nắp, đồ dùng hằng ngày đều có đầy đủ.
Cô hầu như không cần phải tự chuẩn bị thêm thứ gì.
Bùi Duật Thành: “Nếu cần thứ gì có thể nói với tôi.”
“Không cần không cần, như thế này đã tốt lắm rồi, không thiếu gì cả! Cảm ơn ngài, tôi sắp xếp lại đồ của tôi một chút là được!” Lâm Yên vội nói.
Nhìn căn phòng rộng rãi thoải mái này, lại nhìn người đàn ông trước mặt, Lâm Yên chợt nhớ tới, mới chỉ mấy tháng trước bản thân vẫn còn phải lưu lạc đầu đường xó chợ mà giờ lại có cảm giác như đã cách cả một đời.
Aiz, từ địa ngục nhảy lên thiên đường cũng chẳng hơn thế này là bao...
Lâm Yên đột nhiên có suy nghĩ “con quỷ háo sắc” kia khiến cô phải hẹn hò Bùi Duật Thành cũng không phải là đang hãm hại cô.
“Cô sửa soạn lại đi, có chuyện gì thì gọi, tôi đi nấu cơm.” Bùi Duật Thành nói.
1 Lâm Yên: “!!!” Nấu...
nấu cơm??? Rầm!!! - Một tiếng động thật lớn vang lên - Lâm Yên lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
“Ý! Anh cả, chị dâu, bên đội xe em có chút việc gấp cần phải đi bây giờ.
Hai người có nhớ lão Vương không, ông ấy bị đâm xe.
Em phải qua đó xem tình hình thế nào cái đã! Em đi trước đây! Không cần tiễn em đâu! Tạm biệt!!!” Bùi Vũ Đường nhanh nhẹn lấy cớ chuồn đi.
Lâm Yên lập tức níu lấy Bùi Vũ Đường, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Cậu dám vứt bỏ cha già như vậy sao? Đứa con bất hiếu này!” Bùi Vũ Đường ra vẻ cầu xin: “Ba...
ba để anh cả đánh con một trận cũng được nhưng mà ăn cơm của anh ấy nấu thì thật sự không được đâu!” Nói xong liền chuồn nhanh như thể lòng bàn chân được bôi dầu.
Đết! Lâm Yên nghiến răng, cái đồ không có nghĩa khí, lần sau cô sẽ cho cậu ta biết cái gì gọi là “Tình cha như núi lở!”