Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 375: Ở cùng một phòng với bùi duật thành?




Trong khoang mũi của anh lúc này chỉ có mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng cùng với mùi thơm chỉ thuộc về cô...

Đây...

là lần đầu tiên cô chủ động thân mật với anh? Tuy lí do khiến anh không thích lắm nhưng mà...

giờ thì ổn rồi...

Lâm Yến không xác định được Bùi Duật Thành đã nhìn thấy tấm poster hay chưa, sau khi hôn xong có cố gắng tỏ vẻ tự nhiên nói: “Khụ, xin lỗi, tôi cứ nghĩ đến chuyện sau này sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng với ngài thì vui mừng thái quá...” Đương nhiên anh biết công phu dỗ người của cô lợi lại cỡ nào.

Càng biết rõ chỉ có những thời điểm cô làm chuyện trái lương tâm mới có thể cam lòng dỗ cho anh vui như vậy.

Nhưng mà...

Bùi Duật Thành cúi người, hôn nhẹ lên trán cô rồi nói: “Tôi cũng vậy.” Nhưng mà, dù có là uống rượu độc thì anh vẫn vui vẻ chấp nhận.

Bùi Vũ Đường đứng một bên vẫn còn chưa hết cơn kinh sợ, vừa rồi anh cả bước vào quá đột ngột, hình như đã nhìn thấy rồi thì phải...

Nhưng nhìn dáng vẻ lúc này thì có vẻ như là chưa nhìn thấy, cũng không nổi giận? Là do anh ấy không nhìn thấy hay là do chị dâu dỗ tốt?

Lâm Yên nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc rồi cùng Bùi Duật Thành, Bùi Vũ Đường mang đồ đạc xuống xe để đi tới biệt thự của Bùi Duật Thành.

Lúc ở trên xe, Lâm Yên nhận được tin của Uông Cảnh Dương.

Cẩu Tử: [Hôm nay tôi tan sớm, sang dọn nhà giúp bà nhé!] Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [Không cần không cần đâu, tôi dọn xong hết rồi.] Cẩu Tử: [Nhanh thể? Sao không chờ tôi?]

Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [Đồ đạc cũng không có nhiều, không cần phiền ông đâu.] Đầu bên kia di động, Uông Cảnh Dương nhận tin nhắn của Lâm Yên vừa gửi đến, không hiểu sao trong lòng lại có một dự cảm xấu.

Vân Gian Thủy Trang Sau khi ba người về tới biệt thự, Bùi Nam Nhứ liền đi ra giúp bọn họ dọn đồ của Lâm Yên vào nhà.

“May có chị dâu tới chăm sóc anh cả, tôi vừa mới nói với người đại diện giúp tôi khôi phục lại một số lịch trình rồi.” Bùi Nam Nhứ cười nói.

Ý bóng gió tức là anh ta sẽ không ở nhà quá nhiều, hai bọn họ hoàn toàn có thể tận hưởng thế giới hai người.

Nếu không phải anh đã đồng ý với ba là trong thời gian này sẽ ở cạnh chăm sóc Bùi Duật Thành thì đáng lý anh đã rời khỏi đây khi Lâm Yên đề nghị chuyển tới.

“Ảnh đế Bùi khách sáo quá, khách sáo quá.” Lâm Yến hấp tấp nói, vừa nói còn vừa cố ý khoác tay Bùi Duật Thành.

Vừa rồi có Bùi Vũ Đường nhắc nhở cô mới nhớ ra trong thời gian này Bùi Nam Nhứ cũng ở đây, để tránh cho Bùi Duật Thành hiểu lầm, cô phải cùng chú ý hơn mới được.

Ánh mắt Bùi Duật Thành lướt qua cánh tay đang vòng lấy tay mình, ánh mắt nhìn em trai cũng hiểm khi lộ ra vẻ dịu dàng.

Sau khi bước vào nhà, Lâm Yên đột nhiên cứng đờ người lại, cô vừa nhớ ra một chuyện.

Chuyển tới đây rồi thì cô ở phòng nào? Chắc không phải là...

ở cùng một phòng với Bùi Duật Thành chứ? “Ừm...

ngài Bùi này...

xin hỏi...

tôi ở phòng nào nhỉ?” Lâm Yên giơ tay lên, yếu ớt hỏi.

Bùi Duật Thành nhìn cô bằng đôi mắt khiến người ta hồn xiêu phách lạc, trong mắt dường như có chút ý cười, chậm rãi nói: “Cô muốn ở phòng nào?”