“Vâng ạ, cảm ơn ngài! Tôi tự gắp được mà.” Lâm Yên nhìn miếng thịt trong bát, nhìn vẻ ngoài thì khá là hấp dẫn...
Chắc là cũng không đáng sợ lắm đâu nhỉ? Nói không chừng lần trước do cô đen nên mới ăn vào đúng lần khó ăn nhất thì sao? Lâm Yên ôm suy nghĩ như vậy mà gắp miếng thịt kho tàu kia bỏ vào miệng.
Ngay một giây sau đó, khi Lâm Yên đang nếm thử mùi vị thì...
Lâm Yên có thể cảm nhận được rõ ràng...
mùi vị của cái chết! Thế...
thế mà lại...
còn khó ăn hơn cả lần trước! Cái hương vị đặc biệt” này thật sự có thể giết chết người đấy! Hóa ra, lần trước không phải cố đen ăn trúng lần khó ăn nhất mà là quá đỏ nhưng lại không biết quý trọng.
Có thể làm được thứ đồ ăn đáng sợ như vậy đúng là không dễ dàng gì.
Đại lão, rốt cuộc ngài đã làm thế nào mà có thể làm ra được thứ đồ ăn ma quỷ thế này! Đối diện với gương mặt của Bùi Duật Thành mà cô vẫn khó có thể nuốt xuống là đủ hiểu lực sát thương của những món đồ ăn này đáng sợ cỡ nào.
Thật muốn để mấy fan cuồng của Bùi Duật Thành đến nếm thử đồ ăn do anh nấu, chắc chắn sẽ thi nhau thoát fan ngay tại chỗ! Mà cô - thân là bạn gái người ta lại chỉ có thể cam chịu nuốt xuống...
Lâm Yên: “Ngon...
ngon thật...” Đời người là một vở kịch lớn, chỉ có thể dựa vào diễn xuất.
“Thích là được rồi, đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe.
Sau này chờ cô đi làm tôi sẽ giúp cô chuẩn bị đồ ăn, cô có thể mang theo đi làm.” Bùi Duật Thành nói.
Quả trứng cút đang kẹp giữa đôi đũa của Lâm Yên lập tức rơi lại vào trong đĩa: “.” Sấm sét giữa trời quang cũng không hơn thế này là bao đi...
Tuy nhiên, mặc kệ nội tâm Lâm Yên đang bị những miếng thịt kho tàu, rau xanh, sườn chua ngọt này ăn mòn thành sa mạc hoang vu cỡ nào thì cô vẫn chỉ có thể nặn ra nụ cười, nói: “Như thế cũng tốt, cảm ơn ngài!” Chẳng lẽ đây chính là...
cảm giác yêu đương sao? Nếu không phải tình yêu đích thực thì làm sao có thể làm được đến mức này? Ăn cơm xong, Lâm Yến mới có cảm giác như mình vừa vượt qua Thiên kiếp.
“Ngài đã vất vả làm cơm rồi, rửa bát để tôi.” Lâm Yên chủ động giành rửa bát.
Bùi Duật Thành xoa đầu cô, nói: “Không cần, đi nghỉ ngơi đi.
Cô phụ trách ăn là được rồi!” Lâm Yên: “...” Ha ha...
Cô phụ trách ăn là được rồi...
Đây vốn dĩ là một câu nói vô cùng lãng mạn, sao đến lượt cô lại trở thành đòi mạng nhỉ...
Lâm Yên thấy mình thật sự cần cái gì đó để giúp xuôi đi cái hương vị chết chóc vừa rồi cho nên cô nhanh chóng mò về phòng mình, len lén lật tìm toàn bộ đồ ăn vặt cô mang theo.
Cô bóc mấy cái kẹo sữa cùng một lúc rồi nhét hết tất cả vào miệng.
Đợi hương vị kẹo ngọt ngào lan khắp khoang miệng thì cuối cùng cô mới có cảm giác về tới nhân gian.
May mà cô mang tất cả đồ ăn vặt tới.
Nghệ sĩ bình thường đều phải ăn uống điều độ để giảm béo, thế nhưng mức tiêu hao năng lượng của Lâm Yên cao hơn người bình thường rất nhiều cho nên cô không cần ăn uống kiêng khem gì, cứ đến bữa thì ăn, trong nhà cũng dự trữ không ít đồ ăn vặt.
Chỉ cần không ăn quá nhiều sẽ không béo lên.
Đua xe cũng là một nghề vô cùng nghiêm khắc với việc giữ cân nặng cho nên cô vẫn rất chú ý về phương diện này.
Sau khi ăn vài cái kẹo, cuối cùng Lâm Yên cũng sống lại rồi bắt tay vào sửa soạn đồ đạc của mình.
Lâm Yên nhìn vòng tỏi, kiếm gỗ đào cùng mấy thứ như bùa chú chất đống trong túi, lại nhìn căn phòng trang nhã này, nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp...
Nhưng hết cách rồi, bảo vệ tiết tháo quan trọng hơn! Lúc trước có một thời gian rất dài cô vô cùng bình thường không xảy ra bất cứ chuyện gì, nói không chừng là nhờ công của mấy thứ này.
Thấy trời ngày càng khuya, Lâm Yên bèn cắn răng treo tất cả những thứ đó lên.