“Dọn xong chưa? Có cần tôi giúp không?” Lâm Yên bị dọa cho suýt nữa nôn ra máu, vội vội vàng vàng đá poster xuống gầm giường.
Đúng là không thể làm chuyện trái lương tâm mà, dọa chết cô rồi! Suýt nữa cô quên mất đây là nhà của Bùi Duật Thành, cô phải thật cẩn thận mới được.
Lâm Yên cố gắng trấn tĩnh lại rồi cầm một chuỗi tỏi lên, vừa treo nó lên tay cầm tủ quần áo vừa nói: “Không cần không cần đâu, tôi dọn gần xong rồi!” Đại khái là Lâm Yên không hề biết, tốc độ phản ứng của Bùi Duật Thành nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Cho nên, hành động cô tự cho là nhanh trí kia thật ra đã bị Bùi Duật Thành bắt được, đồng thời cũng biết thứ cô vừa đá xuống gầm giường là thứ gì.
Nhưng anh lại chẳng thể hiện gì, chỉ liếc nhìn mấy thứ Lâm Yên vừa treo lên rồi ôn hòa nói: “Ừm, vậy nghỉ sớm một chút.” Lâm Yên vừa gật đầu liên tục vừa đáp: “Dạ dạ, ngài cũng nghỉ ngơi sớm!” Thấy Bùi Duật Thành quay đi, Lâm Yên lập tức thở hắt một hơi.
Nhưng mà Bùi Duật Thành vừa mới bước ra một bước thì lại quay lại nhìn cô, nói: “Đúng rồi, cô Lâm...”
“Sao...
ạ?”
Lâm Yên cho rằng Bùi Duật Thành có chuyện gì quan trọng muốn nói với mình liền nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò.
Chắc không phải đã phát hiện ra cái gì chứ? Ánh sáng đèn hắt lên người Bùi Duật Thành khiến cả người anh như được dát một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Chiếc kính phản quang lại ánh sáng giúp che giấu những tâm tình ẩn giấu trong đôi mắt anh.
Bùi Duật Thành đứng ngược sáng nhìn cô, dịu dàng nói: “Nếu như buổi tối cô sợ ngủ một mình, có thể tới tìm tôi.” Lâm Yến sửng sốt, sau đó lập tức ho khan: “Khụ khụ...
khụ khụ...” Thế này...
thế này...
thế này...
chẳng lẽ là một lời mời gọi sao??? Bùi Duật Thành thấy cô hoảng sợ như vậy thì khẽ cười một tiếng rồi đi về phòng ngủ ngay bên cạnh, để lại Lâm Yên ngây ngốc đứng trong phòng với đại não trống rỗng...
Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh! Nghĩ cái gì vậy chứ! Bùi Duật Thành chỉ quan tâm cô bằng một câu cực kì bình thường, sợ cô mới đến nên không quen thôi mà...
Làm sao có thể là mời....
mời cái đó...
Ôi trái tim cô...
Coi như là mời thật đi cũng không bù đắp được bữa tối chết chóc ngày hôm nay của cô đâu, hùm hừm...
Sau khi rửa mặt mũi xong, cuối cùng Lâm Yên cũng an ổn nằm lên giường.
Giường êm đệm ẩm, trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát của cây cỏ bên ngoài cửa sổ xen lẫn tiếng hót khe khẽ của loài chim nào đó không biết tên...
Những suy nghĩ bừa bộn trong đầu Lâm Yên dần bay xa rồi chìm dần vào giấc mộng đẹp...
Tại phòng ngủ ngay bên cạnh.
Bùi Duật Thành cầm một quyển sách ngồi dựa vào đầu giường, cặp kính đã tháo xuống, lộ ra đôi mắt đen kịt hơn cả bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Phòng ngủ của anh ngay sát vách phòng ngủ của Lâm Yên, cộng thêm cửa sổ mở cho nên chỉ cần tiếng động hơi lớn một chút thì đều có thể nghe rõ.
Anh phát hiện Lâm Yên lúc này đã chìm vào giấc ngủ say bèn bỏ sách ra rồi nằm xuống.
Đêm ngày càng khuya...
Lâm Yên đã ngủ say từ lâu.
Nhưng mà trong cơn mơ hồ cô lại nghe được những tiếng tốt, tít tít...
vang lên đứt quãng từ phòng bên cạnh.