Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 383: Chẳng lẽ còn có cách nào khác hay sao?




chapter content

Sống mà người không ra người, quỷ không ra quỷ, ra ngoài hít thở không khí cũng có thể gặp nguy hiểm mà cũng được gọi là sống sao?” Tần Hoan gắt lên.

“Vô tri! Cậu thì biết cái gì, đừng có ở đây nói linh tinh!” Giáo sư Đàm bị Tần Hoạn chọc giận gần chết.

Thằng nhãi này liên tục nghi ngờ nghiên cứu tâm huyết của bọn họ, hoàn toàn chẳng coi họ ra gì.

Những chuyên gia khác phía sau giáo sư Đàm cũng bắt đầu nhao nhao trách cứ.

“Chúng tôi mới là người có chuyên môn! Mấy người muốn tốt cho Đại thiếu gia thì mau mở cửa ra.” “Đúng thế, bằng không xảy ra chuyện gì thì mấy người có chịu nổi trách nhiệm không?” “Tác dụng phụ của thuốc có lớn hơn nữa cũng quan trọng bằng mạng sống hay sao?”

[...]

Lâm Yến bị đám người này làm cho đau đầu, thế nhưng lại vừa rồi của Tân Hoan quả thật khiến cô để ý, cô chần chừ hỏi: “Vậy ngoại trừ dùng thuốc ra thì còn cách nào không?” Tần Hoan vừa nghe liền gật đầu lia lịa: “Có có có! Chỉ cần chị ngủ với anh Duật...

à không...

ý của tôi là chỉ cần chị ở trong tầm mắt của anh Duật là được.

Nếu có động chạm cơ thể...

thì càng tốt!” Lâm Yên: “???” Lâm Yên nghe xong liền đen cả mặt, đây là biện pháp quái quỷ gì thế hả? Sau khi trầm mặc một lúc, Lâm Yên nghiêm túc nói: “Tôi thấy lời của bác sĩ vẫn đáng tin hơn.” Dù sao cái người tên Tần Hoan này nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường.

Bệnh tình của Bùi Duật Thành quả thật chịu ảnh hưởng rất lớn từ tâm trạng, tuy cô có thể khiến tâm trạng của anh ổn định hơn một chút, thế nhưng nếu đã nguy hiểm như vậy thì đâu có thể coi là trò đùa được? Chẳng lẽ nghĩ cô là nhân sâm thật à? “Ôi trời ạ! Sao chị dâu lại không tin tôi chứ? Chị chính là thuốc của anh Duật! Chị hiệu nghiệm hơn bất cứ loại thuốc ức chế linh tinh lộn xào gì đó!” “Thằng nhóc thối này! Cậu dám nói nghiên cứu của tôi là linh tinh lộn xào!!!” D Thấy mọi người lại bắt đầu cãi vã, Lâm Yên nghiêm mặt nói: “Tất cả câm miệng hết cho tôi.

Tôi vào xem tình trạng của ngài Bùi.” “Cái gì? Không được! Quá nguy hiểm! Hiện giờ không ai có thể tới gần Đại thiếu gia...



Không đợi vị giáo sư Đàm nói xong, Lâm Yên đã đi tới trước cửa phòng Bùi Duật Thành và vặn khóa đi vào trước khi mọi người có phản ứng.

Bùi Nam Nhứ kinh hãi, nhưng muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa rồi.

Giáo sư Đàm sửng sốt: “Cô gái này không muốn sống nữa sao?” Với tình trạng hiện giờ, bất cứ ai tới gần Bùi Duật Thành nếu không chết thì cũng bị thương.

Lần nào bọn họ tiêm thuốc ức chế cho Bùi Duật Thành cũng phải dùng dụng cụ điều khiển từ xa.

Nhưng việc đã đến nước này, mọi người chỉ có thể trợn mắt nhìn Lâm Yên lỗ mãng xông vào, sau đó lo lắng khôn nguôi nhìn chằm chằm thiết bị vẫn đang báo động đỏ trong tay giáo sư Đàm.

Lúc Lâm Yên đi vào, cảnh tượng trong phòng không lộn xộn như cô đoán, lại càng không đáng sợ như đám người ngoài kia nói.

Trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có những tiếng cảnh báo mơ hồ phát ra từ chiếc đồng hồ đeo tay đặt trên đầu giường.

Còn Bùi Duật Thành đang yên tĩnh ngủ say trên giường.

Có điều, tình huống lúc này của anh không quá bình thường.

Trên trán anh đầy mồ hôi, biểu cảm đầy đau đớn và hô hấp dồn dập như thể đang trải qua chuyện gì đó cực kì đáng sợ.