Theo sau anh là Tần Hoan, có vẻ như anh ta đang báo cáo cái gì đó với Bùi Duật Thành.
Tinh Trẫm mọi ngày vẫn luôn cà lơ phất phơ ngậm kẹo que hôm nay dường như có chút tâm sự, chỉ lẳng lặng theo sau không nói một lời.
Lâm Yên ngồi khoanh chân ôm gối trên ghế sofa, thấy bọn họ thì lập tức đứng lên chào hỏi: “Ngài Bùi đã về rồi!” Theo lý thuyết thì bọn họ không chỉ là người yêu mà còn đã ở chung với nhau, thế nhưng xưng hô giữa hai người vẫn không hề thay đổi, thật sự có chút kỳ lạ.
Có điều xưng hô như vậy suốt một thời gian dài cô đã quen rồi, mà Bùi Duật Thành cũng không có ý kiến cho nên cô cứ tiếp tục xưng hô như vậy.
Chứ nếu cô mà gọi Bùi Duật Thành bằng biệt danh thì không hiểu sao cứ có cảm giác mình đang khinh nhờn thần linh.
Có vẻ như Bùi Duật Thành vừa uống chút rượu cho nên vẻ mặt của anh thả lỏng hơn mọi khi vài phần, đôi mắt sâu thẳm xen lẫn cảm giác mê ly không tỉnh táo.
Nghe được tiếng chào của Lâm Yên, anh quay đầu sang nhìn cô.
Ánh mắt không độ ấm lập tức chuyển sang dịu dàng, chỉ là khi nhìn tới cái gối cô đang ôm trong lòng thì lại chuyển lạnh.
Cái nhìn “chăm chú” của Bùi Duật Thành khiến Lâm Yên khó hiểu, không biết anh đang nhìn cái gì.
Nửa ngày sau mới phát hiện hình như anh đang nhìn cái gối mà cô đang ôm...
Hửm? Cái gối này làm sao? Sao ánh mắt của Bùi Duật Thành lại có vẻ bất thiện như vậy? Nhưng mà...
đang êm đang đẹp lại thù hằn với một cái gối là có ý gì? Trong mấy ngày dọn vào đây ở, cô đã cẩn thận cất giấu sạch sẽ những vật phẩm nguy hiểm, nhưng cái gối này là đồ trong nhà Bùi Duật Thành chứ không phải đồ cô mang tới, sao lại chọc giận anh rồi? Lâm Yên đưa mắt liếc Tần Hoan - đang phía sau lưng Bùi Duật Thành: Boss nhà anh lại có chuyện gì thế? Tần Hoan ho nhẹ một tiếng, im lặng đỡ trán rồi làm một cái thủ thể “vứt đi”.
“Hå...?” Tần Hoan đứng vẫy vẫy tay là có ý gì? Lâm Yên càng nhìn càng khó hiểu.
Tần Hoan thấy Lâm Yên không hiểu ý mình thì dùng khẩu hình nói với cô: Vứt đi.
Thế nhưng lúc đó Bùi Duật Thành đã chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Yên.
Cảm giác áp lực đột nhiên trút xuống khiến Lâm Yên không kìm được mà phải lùi về phía sau, càng vô thức ôm chặt cái gối hơn.
Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay Bùi Duật Thành cũng bắt đầu kêu tít, tít, tít...
Đệt! Chuyện gì thế này! Vừa nghe thấy âm thanh đòi mạng kia thì tất cả lông tơ trên người Lâm Yên đều dựng đứng hết cả lên.
Mấy ngày nay rõ ràng vẫn yên ổn mà, sao đang yên đang lành lại kêu rồi! Chẳng lẽ lại phải đánh nhau một trận nữa sao? Có đánh chết cô, cô cũng không đánh nhau với Bùi Duật Thành lần thứ hai nữa đâu! Lần trước đập hỏng một cái bàn làm việc đã khiến cô đau lòng mất mấy đêm rồi, mà đồ đạc trong cái phòng này chẳng cái nào là trông rẻ tiền cả, đập hỏng một cái là mất một đồng tiền đấy! Tần Hoan và Tinh Trầm nghe thấy tiếng đồng hồ cũng biến sắc, hai người lập tức thi nhau rối rít ra dấu với Lâm Yên.