Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 401: Cái gì không thể chạm lung tung




Thế là, Lâm Yên quả quyết ném cái gối trong lòng đi càng xa càng tốt, sau đó dứt khoát bước lên ôm lấy Bùi Duật Thành, tỏ vẻ thành thật nói: “Cái gối ôm rách nát gì chứ, ôm vừa cứng vừa cộm, chẳng thoải mái chút nào hết.

Nhất định là nó làm từ bông chất lượng thấp rồi, vẫn là gối ôm tự nhiên' tốt nhất...”

Tít, tít, tít...

Tít, tít...

Tít...

Đồng hồ không kêu nữa rồi...

Tần Hoan và Tinh Trầm lập tức thở phào nhẹ nhõm như thể vừa sống sót sau tai nạn.

Lúc này, có vẻ như Bùi Duật Thành cũng đã tỉnh táo lại vài phần, anh hiền hòa nhìn Lâm Yên hỏi: “Có đói không? Muốn ăn gì?” Vẻ mặt của Bùi Duật Thành giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu lúc nãy mà không có tiếng chuông cảnh báo thì Lâm Yên còn cho rằng mình gặp ảo giác.

Có điều, giờ nó đã không còn là thứ đáng sợ nhất nữa rồi, giờ thứ cô sợ nhất chính là câu nói vừa rồi của Bùi Duật Thành: Có đói không? Muốn ăn gì? Lâm Yên phát hoảng, liền nói: “Không đói không đói khổng đói chút nào hết! Tôi đã ăn rồi! Không cần phải nấu cho tôi đâu!” Vẻ mặt của Lâm Yên lúc này muốn bao nhiều thành khẩn thì có bấy nhiều thành khẩn.

“Đúng rồi, có phải ngài vừa uống rượu đúng không? Nhất định là ngài đang cảm thấy không thoải mái rồi.

Để tôi xuống bếp nấu canh giải rượu cho ngài, ngài chờ một chút nhé!” Lâm Yên vừa nói vừa đỡ Bùi Duật Thành ngồi xuống ghế sofa.

Cũng may hành động quả quyết ném gối đi của cô đã lấy lòng được đối phương, hiện giờ Bùi Duật Thành đã hoàn toàn bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ hiền hòa lịch sự trước kia: “Cảm ơn.” Lâm Yên: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo!” Chỉ cần anh không vào phòng bếp thì muốn gì cũng được! Thừa dịp Tinh Trầm đang nói chuyện công việc với Bùi Duật Thành, Lâm Yên lôi Tần Hoan tới một bên, hỏi: “Ê này ngài Uất Kim Hương, xin hỏi chuyện vừa rồi là sao vậy? Cái gối kia làm sao?” “Cô Lâm, tôi tên là Tần Hoan!” Đầu tiên là Tần Hoan tự giới thiệu bản thân mình, sau đó đưa mắt nhìn cái gối bị ném chỏng chơ ở góc tưởng, đáp: “Đó là đồ cá nhân của Nhị thiếu, cô không biết sao?” “Hả? Là của ảnh để Bùi á? Tôi nào có biết! Tôi thấy nó để trên ghế sofa còn cho rằng đó là đồ trong nhà chứ!” Lâm Yên cảm thấy oan ức không thôi.

Hình như đó là của fan tặng cho Nhị thiểu, Nhị thiếu rất quý trọng nên thường xuyên mang theo, may mà cô ném nhanh.” Tần Hoan cũng bị dọa sợ.

Lâm Yên sợ hãi vỗ vỗ ngực.

Vừa rồi ngay trước mặt Bùi Duật Thành mà cô lại ôm chặt lấy đồ cá nhân của ảnh đế Bùi vào lòng, đúng là không muốn sống nữa mà...

Nhưng mà, thần tượng của cô thật là đáng yêu, lại còn mang theo gối ôm của fan tặng nữa.

Vậy mà cô lại nói là gối bông chất lượng kém! Thật lòng xin lỗi ảnh đế Bùi! Cô chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! “Cái này đúng là quá nguy hiểm, vậy chẳng phải trong nhà chỗ nào cũng là bẫy rập sao...

Tôi phải đi hỏi ảnh để Bùi và Bùi Vũ Đường xem những đồ vật nào trong nhà không thể chạm vào mới được.” Chứ không, cả căn nhà lớn như vậy cô nào biết đồ gì của ai, cái gì nên chạm với cái gì không nên chạm chứ?