Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 404: Cần tiền chứ không cần mạng?




Cô Lâm, tò mò quá không phải là tốt đâu.” Tần Hoan nói lấp liếm.

Nhưng mà Tinh Trầm đứng bên cạnh, hai mắt lại hơi lóe lên.

“Cô Lâm, đúng vậy...

nhất định cô có thể giúp tôi!” Tinh Trầm kích động nhìn Lâm Yên.

“Tôi?” Lâm Yên nghẹt mặt chỉ ngón tay về mình.

“Tinh Trầm!” Tần Hoan tức giận nhíu mày nói, “Cậu điên rồi, cậu muốn hại chết cô ấy sao?” “Không đâu, nói không chừng anh Duật sẽ...

nghe cô ấy.” Đối với Tinh Trầm thì lúc này Lâm Yên giống như cọng rơm cứu mạng.

“Tinh Trầm, cậu phải biết cái gì nên và làm cái gì không nên làm! Anh Duật là người thế nào cô Lâm có thể không biết nhưng hai trong lòng chúng ta đều rõ ràng.

Nếu vừa rồi mà cậu nói thêm một câu nữa thì tôi đã phải đi nhặt xác cho cậu rồi đấy, cậu có biết không?” Tần Hoan trầm giọng nói.

Nghe vậy, Tinh Trầm vô thức nhìn xuống cánh tay bằng kim loại của mình.

Cậu ta biết rõ Bùi Duật Thành là người thế nào, nhưng mà...

đây là cơ hội cuối cùng của cậu ta rồi, cậu ta không thể để Tiểu Nguyệt tiếp tục ở lại nơi đó được! “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lâm Yên thấy Tần Hoan và Tinh Trầm như vậy lại càng thêm căng thẳng.

Đến cùng là có chuyện chết tiệt gì đây? “Cô Lâm...

chúng tôi có một người bạn, tên là Lăng Nguyệt.

Cô ấy đã đi theo anh Duật từ nhỏ, nhưng mấy năm trước do mắc một vài sai lầm nhỏ nên bị anh Duật nghiêm phạt.” Tinh Trầm nhìn Lâm Yên, thành thật nói.

“Vậy à, nếu là sai lầm nhỏ thì tôi thấy ngài Bài cũng không phải kiểu người nhỏ nhen...

nếu sai ít thì làm gì đến nỗi nghiệm phạt chứ?” Lâm Yên nói.

“Không đến nỗi?” Tần Hoan hơi giật khóe miệng, “Vốn dĩ Tiểu Nguyệt chỉ cần thêm hai năm nữa là có thể trở về, thế nhưng tên đần độn này vừa rồi lại đi cầu xin anh Duật.

Một câu cầu xin đổi lại một cơ thể đầy thương tích...

còn gia tăng thời gian trừng phạt của Tiểu Nguyệt lên mười năm!” “Hả?” Nghe vậy, Lâm Yên hết sức kinh ngạc.

Không đến mức như vậy chứ? Bùi Duật Thành là người máu lạnh đến mức ấy sao? “Cô Lâm, van cô, cô có thể giúp tôi cầu xin anh Duật được không? Chỉ cần...

chỉ cần làm thời gian chịu phạt quay về hai năm như trước là được!” Tinh Trầm kích động nói.

Lâm Yên khó xử nhìn Tinh Trầm, cả người cậu ta lúc này toàn vết thương.

Cậu ta là tâm phúc của Bùi Duật Thành mà còn có kết quả thế này...

Tuy cô rất muốn giúp nhưng mà cô cũng lực bất tòng tâm.

“Chuyện này...

tuy tôi rất muốn giúp cậu nhưng ngay cả cậu – là tâm phúc của ngài Bùi mà còn không xin được, trong khi tôi mới chỉ quen biết ngài Bài mới có mấy ngày thôi.” Lâm Yên đáp.

Tinh Trầm liền nói: “Cô Lâm, chỉ cần cô chịu giúp tôi thì cô bảo tôi làm gì cũng được!” Lâm Yên thở dài, nói: “Không phải tôi không muốn giúp cậu mà là tôi thật sự lực bất tòng tâm, tôi...” Tinh Trầm: “Hoặc là...

cô cứ nói thẳng một cái giá.” Vẻ mặt Lâm Yên đầy bất đắc dĩ: “Đây không phải vấn đề về tiền nong...

Câu trả được bao nhiêu tiền?” Tinh Trầm: “.” Tần Hoan: “...”

Sau khi ý thức được mình vừa nói cái gì, Lâm Yên chỉ hận không thể tự tát mình hai cái.

Cô điên rồi, cần tiền đến nỗi không cần mạng sao!