Nếu Tinh Trầm còn tiếp tục không biết điều như vậy thì rất có khả năng cậu ta sẽ...
chết.
Sẽ bị đích thân Bùi Duật Thành đánh chết! Cho dù Tinh Trầm có đi theo mình từ nhỏ thì Bùi Duật Thành cũng sẽ không nương tay, cũng giống như Tiểu Nguyệt mà Tinh Trầm vừa nhắc đến.
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ, đáng sợ đến mức nhìn từ xa có vẻ vô hại nhưng chỉ cần một cái liếc mắt là có thể khiến người ta lạnh toát từ đỉnh đầu tới gót chân.
Thế nên đừng bao giờ đánh bài tình cảm với Bùi Duật Thành bởi vì người này căn bản là không hề có tình cảm.
Lâm Yên cau mày nhìn về phía phòng khách.
Tinh Trầm này, rốt cuộc là có chuyện gì? Trong phòng khách, sau khi Bùi Duật Thành đọc xong trang tài liệu cuối cùng thì chậm rãi nhìn Tinh Trầm.
Gương mặt của Bùi Duật Thành vẫn ôn hòa, thế nhưng cảm giác xung quanh anh lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, cảm giác áp lực kinh khủng đó khiến Tinh Trầm mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Vừa rồi cậu nói cái gì?” Bùi Duật Thành hỏi lại lần nữa.
Nghe vậy, cả Tần Hoàn và Tinh Trầm đều run lên.
Thời khắc này thì Tần Hoan nào dám mở miệng, nếu anh ta dám nói một chữ thì không chỉ Tinh Trầm mà ngay cả chính anh ta cũng sẽ bị vạ lây.
“Anh Duật, em...
em không nói gì cả.” Tinh Trầm cắn răng, nói.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì thời gian trừng phạt của Lăng Nguyệt còn hai năm nữa mới kết thúc?” Bùi Duật Thành đột nhiên mở miệng.
Bùi Duật Thành đột nhiên chuyển chủ đề khiến Tinh Trầm cảm thấy có hi vọng, bèn gật đầu nói: “Đúng vậy anh Duật! Tiểu Nguyệt...
cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi, hai năm thật sự quá dài!” “Đúng vậy.” Bùi Duật Thành như có điều suy nghĩ, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn theo một tiết tấu nào đó, “Vậy thì tăng thêm mười năm nữa!” “Cái gì?” Tinh Trầm gần như dại ra tại chỗ.
Hai năm, Tiểu Nguyệt đã không chịu nổi, giờ lại mười năm...
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc cậu ta đã làm gì chứ?
Là cậu ta đã hại Tiểu Nguyệt...
Cậu ta cho rằng chỉ cần cô gái kia tới thì anh Duật sẽ thay đổi, sẽ có nhân tính nhưng hiện giờ cậu ta phát hiện cậu ta sai rồi, thật sự sai rồi! “Cậu muốn tới chỗ cô ta?” Giọng điệu của Bùi Duật Thành đột nhiên thay đổi.
“Anh Duật...
em.” Tinh Trầm hoảng loạn.
Dù có chết cậu ta cũng tuyệt đối không thể tới đó...
phòng thí nghiệm...
nơi đó chỉ có tuyệt vọng! “Cậu vẫn chưa trả lời tôi.” Bùi Duật Thành vô cảm nhìn Tinh Trầm.
“Em...
không đi.” Hơi thở của Tinh Trầm hơi dồn dập.
“Đi ra đi.” Bùi Duật Thành nói.
Tần Hoan nghe vậy liền vội vàng nâng Tinh Trầm dậy rồi lật đật chạy trối chết ra ngoài.
Trong nhà bếp, Lâm Yên thấy Tần Hoan đỡ Tinh Trầm đi ngang qua liền thò đầu ra gọi giật lại: “Này!” “Đệt!” Tự dưng thấy một cái đầu thò ra, Tần Hoan sợ hãi giật bắn cả mình.
“Cô Lâm?” Thấy Lâm Yên, Tinh Trầm hơi sững sờ.
“Lại đây lại đây...” Lâm Yên ra hiệu cho hai người lại gần.
“Để làm gì?” Tần Hoan nghi hoặc hỏi.
Lâm Yên không buồn giải thích, lập tức kéo hai người vào nhà bếp.