Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 538: Là lỗi của tôi




Thế nhưng hiện giờ cơ thể của Lâm Yên đã hơi tỉnh rượu nên cảm giác đau đớn lập tức dâng lên.

Cảm giác đau đớn tận xương tủy giống như một con rắn độc đang luồn lách vào trong ống xương.

Đến ngay cả anh cũng cảm thấy khó chịu chứ không cần nói đến một cô gái như Lâm Yên.

Đau đớn đến mức này chắc chắn không phải mới bắt đầu mà đã phát tác từ lâu rồi.

Bùi Duật Thành liếc mắt nhìn đống vỏ bia vứt đẩy đất cùng với trò chơi còn đang hiện trên màn hình lớn, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Cô muốn quên đi đau đớn cho nên mới uống bia và chơi game...

Thái độ của Bùi Duật Thành thay đổi trong nháy mắt: “Tại sao không tới bệnh viện?” Đau đớn tới mức này, nếu đổi thành người khác thì có khi đã hôn mê bất tỉnh, vậy mà cô còn ở đây chơi đùa không chịu tới bệnh viện.

“Bệnh viện? Tới bệnh viện làm gì?” Sau khi không có quyền điều khiển cơ thể thì Lâm Yên cũng quên luôn cảm giác đau đớn trên chân mình, cho nên nhất thời không hiểu ý của Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành cố nén sự tức giận xuống, sau đó lẳng lặng cầm áo khoác đứng dậy.

Lâm Yên thấy đối phương đi ra ngoài lập tức nóng nảy: “Này! Mày làm gì thế? Mày muốn đi đâu?” Bùi Duật Thành: “Đến bệnh viện chữa bệnh!” “Cái...

cái gì tới bệnh viện chữa bệnh?” Lúc này Lâm Yên mới nhớ tới cơn đau trên đời của mình, lập tức cuống quýt: “Không muốn! Không đi đâu! Tôi không đi bệnh viện! Tôi không muốn bị tiêm đầu!” Bùi Duật Thành sầm mặt: “Vì sao?” Lâm Yên cắn răng nói: “Không vì cái gì cả! Bà đây không thích tiêm không được sao?” Cùng lúc đó trong tiềm thức của Lâm Yên: [Không tiêm mà, không tiêm mà không tiêm mà, tiêm đáng sợ lắm! Người ta sợ tiêm nhất mà, a hu hu hu hu...] Bước chân của Bùi Duật Thành sững lại: “Cô...

sợ tiêm?”

Lâm Yên: “...” ĐM! “Tao sợ tiêm thì sao, không được à?” Lâm Yên bị vạch trần liền xù lông.

Giọng của Bùi Duật Thành có vẻ hòa hoãn hơn, anh nói: “Bây giờ người đi tiêm là tôi không phải cô thì cô sợ cái gì?” Lâm Yên nghe vậy lập tức choáng váng.

A đúng nhỉ...

Bây giờ cô không khống chế cơ thể, cũng không có cảm giác, ngay cả chân trái cũng không cảm thấy đau, nói vậy thì dù có tiêm cũng là tên “quỷ háo sắc” này tiêm, uống thuốc cũng là tên “quỷ háo sắc” này uống, không liên quan gì đến cô cả.

Lâm Yên vô thức nghĩ thầm: [Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy! Hay là...

nhân cơ hội này để cái tên này tiêm thêm mấy mũi, tốt nhất là uống luôn cả thuốc hộ cô!] Bùi Duật Thành đọc được tiếng lòng của Lâm Yên: “..”

Bùi Duật Thành nhanh chóng gọi xe tới bệnh viện.

Đến nơi, bác sĩ kiểm tra cho Lâm Yên xong liền mắng cô té tát.

“Không cần cái chân này nữa sao? Để lâu như vậy mới đến bệnh viện? Lẽ nào bác sĩ điều trị của cô không nói với cô, trong thời gian dưỡng bệnh thì tuyệt đối không được vận động mạnh? Mấy người trẻ tuổi các cô chẳng biết quan tâm cơ thể mình gì cả!” “Là lỗi của tôi.” Bùi Duật Thành không cãi lại nửa câu, từ đầu tới đuôi đều vô cùng ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ.

Chẳng hiểu sao Lâm Yên lại có cảm giác tên “quỷ háo sắc” này đang thật lòng nhận sai.

Chỉ là không phải là dùng thân phận “Lâm Yên” mà dùng chính thân phận của đối phương để nhận sai.