Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 10




Mộ Dung Thân Phi thất bại, việc này cũng nằm trong vòng dự kiến của Mộ Dung Lan.

Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi đến đây, hắn lại phát hiện ra hai điều khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Thứ nhất, Thiên Hạ Đệ Tam Bài Danh Binh Khí Phổ - Thượng Quan Gia Bích Huyết Kiếm lại hoàn toàn không phát huy nổi trước thương pháp.

Thứ hai, thương pháp gia truyền của Mộ Dung gia lại bị phá!

Mộ Dung Lan đảo mắt nhìn về phía Bồ Đào trong giáo trường.

Thân hình gầy nhỏ, cầm trong tay thanh nhuyễn kiếm tương đương với chiều cao của hắn, hắn cũng đã nghiên cứu qua thanh kiếm kia, là chiêu bài binh khí đặc biệt của Thượng Quan gia, khi ra tay cần phải rót nội lực vào thì thanh kiếm mới ra hình kiếm, nếu rút đi nội lực, thanh nhuyễn kiếm sẽ biến thành một cái đai lưng.

Tình hình vừa rồi hắn cũng thấy rõ đầu đuôi.

Thanh hoa thương gia truyền của nhà hắn công kích Bồ Đào cao thấp trái phải bốn phương tám hướng, Bồ Đào kia lại đối diện trực tiếp cuốn lấy hoa thương, rót nội lực vào, thân kiếm vốn mềm nhũn nhất thời vươn mũi kiếm bén nhọn ra, như một thanh đao sắc bén, đem hoa thương nhất thời đánh gãy làm nhiều đoạn rơi xuống đất.

Mộ Dung gia tốt xấu gì cũng là một gia tộc có mặt mũi trên chốn giang hồ, không kể đến Võ Lâm đại hội, Mộ Dung hoa thương trong Binh Khí Phổ bài danh cũng được xếp thứ chín, thế mà tiểu oa nhi này lại chặt đứt hoa thương, Thân Phi thua trận này, thật là mất hết thể diện của Mộ Dung gia.

Mộ Dung Thân Phi lúc này đã đứng dậy, ngoan ngoãn hành lễ hạ đài, Mộ Dung Lan cúi đầu ủ rũ ôm đứa con của chính mình, thật lâu sau cũng không nói gì.

Tiểu tử này ở nhà chưa từng bị thua qua, trận này thất bại chắc cũng mất hết nhuệ khí.

Trước khi thượng đài Bồ Đào cảm thấy da đầu căng ra, giờ nàng thắng, lại cảm thấy da đầu bắt đầu run lên.

Bởi vì tất cả mọi người bị một chiêu xuất kỳ bất ý kia của nàng chấn động, nên bao nhiêu ánh mắt đều tập trung toàn bộ lên người nàng, tư vị như thế thật là khổ sở.

Bồ Đào định thần lại, yên lặng thu hồi kiếm, nàng cực kỳ muốn liếc mắt nhìn vẻ mặt hiện giờ của Thượng Quan Thanh Khuê, nhưng vẫn ráng nhịn xuống, nàng cúi người lượm những mảnh thương vỡ vụn trên mặt đất, thật cẩn thận ôm trong lòng, sau đó nhẹ nhàng lui xuống dưới, hướng Mộ Dung Lan và Mộ Dung Thân Phi hành lễ "Đa tạ."

"Hảo, hảo, hảo hài tử. A a......" Mộ Dung Lan cười sờ sờ đầu của Bồ Đào, đẩy Mộ Dung Thân Phi một cái, Mộ Dung Thân Phi lộ ra khuôn mặt tươi cười, hướng Bồ Đào gật gật đầu.

Bồ Đào không nhìn cũng có thể cảm thấy ánh mắt của Thượng Quan Thanh Khuê trên người mình, loại cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng Bồ Đào không đoán được trong lòng hắn đang tính toán gì.

Trở lại bên người Thượng Quan Khâm, ánh mắt của Thượng Quan Khâm có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh liền bị che giấu dưới nụ cười của hắn.

"Bồ Đào thật lợi hại, có thể đem kiếm pháp biến hóa một thành ba, lúc về sư phụ sẽ đút cơm cho ngươi ăn."

Thượng Quan Khâm hướng mọi người từ tạ, sau đó kéo Bồ Đào trở về phòng.

La Lị - Tuyết khó có thể im lặng như lúc này, nàng ta nhào vào lòng Thượng Quan Thanh Khuê, trong nụ cười sủng ái yêu chìu của phụ thân, có chút thất thần khi nhìn thấy bóng dáng Bồ Đào rời đi.

"Hôm nay không xảy ra chuyện gì." Thượng Quan Khâm nhẹ nhàng nói, hai người hướng về sân viện của mình bước đi, Bồ Đào mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ong ong nghị luận bàn tán bên kia, cùng thanh âm luận võ xung quanh, có lẽ lúc này Thượng Quan Thanh Khuê đã sớm ôm theo nữ nhi bảo bối của hắn tiếp phụ tử Mộ Dung Lan ăn tiệc tối.

Bồ Đào dừng lại, cảm thấy cử chỉ của Thượng Quan Khâm có chút kỳ quái, nàng là nữ hài tử, luôn luôn mẫn cảm hơn người. Vì thế nàng tóm lấy ống tay áo của Thượng Quan Khâm, lắc lắc.

"Sao vậy?"

"Bồ Đào thắng."

"Ừ! Bồ Đào thật lợi hại! Chiêu kia của ngươi, ngay cả sư phụ cũng bị ngươi làm kinh hãi."

"Bồ Đào thấy đầu thương của hắn vây chung quanh, căn bản không có cách nào khác để ngăn cản."

"Đây là chiêu Bốn Bề Thọ Địch lợi hại nhất của Hoa thương Mộ Dung gia, chẳng qua tiểu quỷ kia hỏa hậu có hạn mà thôi." Thượng Quan Khâm nói.

"Cho nên Bồ Đào gấp quá......liền......"

"Liền hướng chính giữa trực diện tiếp lấy? Thông minh a, Tiểu Bồ Đào thật lợi hại! Hắc hắc!" Thượng Quan Khâm khom thắt lưng ôm lấy Bồ Đào xoay một vòng, Bồ Đào hoảng sợ, Thượng Quan Khâm nhíu mày nói "Nặng dữ!"

Bồ Đào đỏ mặt.

"Nhưng mà Bồ Đào a, thủ pháp cầm kiếm của ngươi có chút không đúng a......"

"Bồ Đào chỉ là...... nghĩ... muốn đến sát bên mình Mộ Dung Thân Phi, sư phụ...... biết đó......nhuyễn kiếm ngắn hơn so với thương......"

"Thật không......"

Thượng Quan Khâm có thâm ý khác nhìn nhìn Bồ Đào, khẽ thở dài "Có lẽ là vậy, Bồ Đào thật sự là kinh hồng tái hiện, ngay cả gia chủ cũng giật mình khi nhìn ngươi đó."

"Ta không thấy hắn." Bồ Đào buồn bã nói.

Đổi lại là tiếng cười trong trẻo của Thượng Quan Khâm.

Mộ Dung Lan đi rồi.

Thượng Quan Thanh Khuê vẫn chủ trì sơn trang như trước, nhưng ..... kể từ đó về sau, hắn cũng không nhắc lại vấn đề người kế thừa nữa.

Năm nay Đại hội võ lâm được tổ chức, Thượng Quan gia bề bộn hơn trước.

Chỉ chớp mắt mà nay...... Bồ Đào đã được mười ba tuổi.

----------------------------------

Năm nay là năm Bồ Đào cực không vui vẻ.

Hôm nay cũng là một ngày Bồ Đào cực không vui vẻ.

Trước không nói đến tên tiểu tử Quý Tử Thiến xinh đẹp xuất chúng kia.

Cũng không nói đến tiểu La Lị - Thượng Quan Tuyết kiều quý siêu việt kia.

Cũng không nói đến số lượng nam nhân theo đuổi Thượng Quan Khâm còn nhiều hơn so với nữ nhân kia.

Trước tiên là nói về chính bản thân Bồ Đào.

Ngực bắt đầu nở lớn, Khổ bà bà không thể không dùng sức quấn lấy ngực của nàng, chặt đến mức nàng không thở nổi.

Nàng còn nhớ rõ giờ dạy sinh học ở thời hiện đại trước kia thầy giáo có nói qua, bó ngực quá chặt sẽ làm cho ngực bị biến dạng, nhưng biến dạng thành thế nào......thì Bồ Đào đã không còn nhớ rõ.

Tóm lại nàng thực không thoải mái.

Hôm nay vốn là ngày luyện võ.

Nhưng đột nhiên nàng lại bị đau bụng.

Nằm trên giường không dậy nổi.

Thượng Quan Khâm đến xem nàng, thấy đệm chăn đều là máu............

Lúc ấy mặt mày Bồ Đào liền đỏ rần.

Sau đó Khổ bà bà vội vàng mang lại cho nàng một khối vải bố.

Còn cười cười chọc, Bồ Đào của chúng ta đã lớn rồi......

Bồ Đào khóc không ra nước mắt.

Khối vải bố kia thật sự là......bên trong lại ......

Vì thế Bồ Đào nói cỡ nào cũng không luyện võ, chỉ nằm trên giường rên hừ hừ cả ngày, rốt cuộc cũng ngủ.

Vì thế đây là Bồ Đào lần đầu tiên ......bị cái kia......

Chính nàng cũng không biết...... Vì thế vết máu trên chăn nệm mới bị Thượng Quan Khâm xem thấy hết.

Làm Bồ Đào mấy ngày sau cũng chưa dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Hôm nay là Binh Khí Phổ bài danh ba năm được tổ chức một lần, Thượng Quan Thanh Khuê bảo Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào đi xem để mở mang kiến thức, vốn ngày mai sẽ cùng với Tứ đại hộ pháp lên đường, nhưng Bồ Đào vẫn còn đau bụng đắp mền rên hừ hừ trên giường, nên cuối cùng Thượng Quan Khâm không còn cách nào khác bèn kêu bọn hắn đi trước, bản thân mình sẽ mang theo Bồ Đào đi sau, đợi nàng......qua khỏi cái kia...... sẽ cùng đến Dương Châu.

Đến tối Quý gia gia lại đến ẵm Bồ Đào đi tìm Quý Tử Thiến, hiện giờ nàng hoàn toàn có thể dùng khinh công tự chạy theo Quý gia gia, nhưng hôm nay, thật sự là......

Lại bị Quý gia gia ôm đi.

Quý Tử Thiến thật sự đẹp đến cực điểm.

Ba năm trôi qua, Quý Tử Thiến hiện giờ đã như Thượng Quan Khâm lúc mười lăm tuổi khi Bồ Đào mới gặp Thượng Quan Khâm lần đầu, đã có thể sánh bằng danh tiếng mỹ mạo của phụ thân hắn, nhưng cử chỉ biểu tình vẫn xấu xa như xưa, thấy Bồ Đào ôm bụng không nói không rằng nằm trên mặt đất, liền quay đầu nhìn nàng nửa ngày, sau đó tuôn ra một tràng không ngớt.

"Ngươi sắc mặt không tốt, khí huyết hư...... không phải là...... bị cái kia chứ!?"