Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 7




Yến tiệc sinh nhật tối hôm đó, Thượng Quan Khâm mặc vào cho Bồ Đào bộ đồ mới kia.

Tuy nhiên bọn họ vẫn ngồi hàng ghế dưới chỗ ngồi của Thượng Quan Thanh Khuê.

La Lị - Tuyết một thân xiêm y màu đỏ vô cùng diễm lệ, mái tóc búi thành hai búi nhỏ hai bên đầu trông như chiếc bánh mì, nhưng nổi bật nhất vẫn là trang phục trên người Bồ Đào, càng đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, nhất là ánh mắt của Thượng Quan Thanh Khuê.

Bồ Đào không biết đây có phải là chủ ý của Thượng Quan Khâm ngay từ ban đầu hay không, nhưng kể từ ngày đó, Bồ Đào đâm ra thích cuồng nhiệt thứ cẩm đoạn xinh đẹp lấp lánh của nữ tử này.

Thượng Quan Khâm cũng thích, bắt đầu từ bộ xiêm y này của Bồ Đào, từ đó về sau còn sinh ra nhiều chuyện long trời lỡ đất.

--------------------------------------

Ngày tháng trôi qua, Bồ Đào lại rốt cuộc một lần nữa có dịp nhấm nháp đến áp lực tồn tại đã lâu.

Ba ngày sau sinh nhật của nàng, có người báo lại, Mộ Dung gia chủ - một trong võ lâm tam đại thế gia - Mộ Dung Lan mang theo trưởng tử cầm danh thiếp đến bái phỏng Thượng Quan Sơn Trang......

Bái phỏng...... Bái phỏng......

Mục đích cuối cùng vẫn là luận võ thôi.

Võ lâm đại hội năm năm được tổ chức một lần, còn Binh khí phổ bài danh thì ba năm được tổ chức một lần.

Đã sắp đến thời điểm tham gia cả hai cuộc luận võ.

Lúc này là tháng Ba đương mùa xuân, võ lâm đại hội cử hành vào tháng Năm năm sau, Binh khí phổ bài danh định ngày tổ chức vào đầu tháng Chín, do phái Thiếu Lâm và Tây Môn gia luân phiên nhau chủ trì.

Có thể nói, lúc này đây Thượng Quan gia cực kỳ náo nhiệt bận rộn.

Chỉ có Tứ đại hộ pháp và ba vị trưởng lão của Thượng Quan gia được tham gia.

Võ lâm đại hội càng đến gần, các thế lực lớn đều bắt đầu rục rịch bất an, giống như kỳ bái phỏng này, thật ra là muốn lân la thăm dò.

Vấn đề là, lúc này Mộ Dung Lan mang theo nhi tử mười ba tuổi của hắn đến đây, Mộ dung Thân Phi.

Bồ Đào và Mộ Dung Thân Phi phải tỷ thí với nhau là chuyện đương nhiên khỏi phải bàn.

Thua sẽ làm mất thể diện của Thượng Quan gia.

Bởi vì đây cũng không phải là Nguyệt yến của tiểu La Lị bé bỏng, mà đây là cuộc tỷ thí đường đường chính chính.

Kiếm pháp của Bồ Đào thủy chung trước giờ đều là Bích Huyết kiếm pháp đích truyền của Thượng Quan gia. Bộ kiếm pháp này tổng cộng ba mươi sáu thức, bảy mươi hai kiểu biến hóa, Bồ Đào đã sớm thuần thục, hàng năm tu vi đều tiến bộ vượt bực, hơn cả môn nội công.

Ngưng Vũ tâm pháp tổng cộng có chín tầng, càng lên cao luyện tập càng khó, lúc Thượng Quan Khâm được mười lăm tuổi đã tập đến tầng thứ bảy, năm năm sau tức là hiện nay, hắn vẫn đang tập tầng thứ bảy như cũ.

Bồ Đào học được đến tầng thứ năm, nhưng cũng chỉ là vỏ ngoài, những hài tử tư chất bình thường ở độ tuổi của Bồ Đào chỉ có thể học được đến tầng thứ ba hoặc thứ tư là tối đa, nhưng Bồ Đào thông minh hơn người, lại sính cường hiếu thắng, nên nội công tu vi đã cao hơn nhiều so với những hài tử cùng trang lứa.

Sau sinh nhật mấy ngày nay, mỗi ngày thời gian luyện công lại tăng thêm một canh giờ, mỗi ngày Bồ Đào cũng dành ra một canh giờ để đọc sách luyện chữ, học cách phân biệt thảo dược, độc dược, những môn tạp học linh tinh..., hai canh giờ để luyện tập nội công, thời gian còn lại chính là đem ba mươi sáu lộ kiếm pháp kia luyện đi luyện lại.

Luyện tập mấy lần, sau đó cùng Thượng Quan Khâm qua chiêu.

Mỗi ngày Bồ Đào đều nhớ rõ mình bại dưới tay Thượng Quan Khâm mấy chiêu, buổi tối trước khi đi ngủ, lại tự hỏi làm sao để thủ thắng, lâu dần kiếm pháp nàng thuần thục hơn và khả năng ứng địch cũng tăng tiến hơn nhiều.

Nhưng nghe nói Mộ Dung gia này nổi tiếng về thương pháp.

Bồ Đào biết La Lị - Tuyết cũng luyện tập thương pháp, nhưng trong Nguyệt yến Thượng Quan Thanh Khuê chỉ cho nàng ta sử roi, lúc còn nhỏ Bồ Đào giận không phục, hỏi Thượng Quan Khâm tại sao nàng không thể học thêm cách sử dụng vài loại binh khí khác, Thượng Quan Khâm chỉ cười lắc đầu mà không nói gì.

Cho nên đối với thương pháp, Bồ Đào quả thật là một chút cũng không biết.

Nếu bảo Bồ Đào nói về roi, có lẽ nàng còn có thể nói được một phần ba.

Cho nên Thượng Quan Khâm nói, Bồ Đào nên biết khuyết điểm của chính bản thân mình. Nếu thật sự đem ba mươi sáu thức kiếm pháp luyện đến hoàn hảo, còn binh khí nào có thể đấu lại?

Bồ Đào cảm thấy hắn nói đúng.

Đêm nay thân thể lại vô cùng mỏi mệt.

Bồ Đào ghé vào bồn tắm ngủ.

Khổ bà bà không gọi nàng dậy nổi, gọi Thượng Quan Khâm, hắn ôm Bồ Đào từ bồn tắm trở lại trên giường, cũng không mặc xiêm y vào cho nàng, chỉ đắp mền để nàng ngủ.

Bồ Đào lõa thể ngủ thư thản đến thập phần ngọt ngào, nhưng đúng lúc nửa đêm, không biết vì sao đột nhiên bừng tỉnh.

Bầu không khí có chút khác lạ, Bồ Đào ngồi dậy, mới kinh hãi phát hiện bản thân mình lõa thể nằm trong mền, vì thế theo bản năng túm lấy cái mền che thân thể lại.

"Hắc hắc! Là một nữ oa nhi, lão tử đã thấy hết rồi! Che che dấu dấu để làm gì?" Một thanh âm trầm thấp khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai.

Nhãn lực Bồ Đào vào ban đêm vốn không tốt lắm, lúc này nghe vậy sợ tới mức hốt hoảng, bật thét lên chói tai, lập tức bị người vừa đến che miệng lại, trước mắt tối sầm, lại bị người đó lấy mền quấn lại ôm bay ra khỏi cửa sổ mang đi!

"Ô ô!"

Sư phụ!! Ngươi không phải ở cách vách hay sao!!!

Chẳng lẽ không nghe được chút nào!!

Cứu mạng a a a!!

----------------------------------

Theo tiếng gió mãnh liệt bên tai, Bồ Đào rõ ràng nhận thấy, khinh công của người này cũng không phải chỉ cao bình thường.

Tình huống này, muốn ra tay......thật sự là khó khăn, lúc này Thượng Quan Khâm cũng đã thoát quần áo hoàn toàn để đi ngủ, ngay cả nhuyễn kiếm cũng không để bên người.

Đang lúc Bồ Đào tính thò ra một tay để điểm huyệt người nọ thì nghe thấy thanh âm kia lại vang lên bên tai "Hắc hắc, tiểu oa nhi! Gia gia tìm cho ngươi một người bạn a!"

Bồ Đào cả kinh, người nọ phát hiện, cười nói," Hừ! Muốn điểm huyệt lão tử? Ngươi tìm đúng huyệt chưa? Nếu lão tử bị điểm huyệt, không phải là hai người bọn ta đều phải rơi từ trên cao xuống hay sao?"

...... Hình như là có chuyện như vậy......

Bồ Đào ngây ngốc hồ đồ không giãy dụa nữa.

Không đầy một lát, liền cảm giác chân đụng đất.

Bồ Đào không biết mình bị bắt ra sao, nơi này tứ phía đều là tường cao, tòa trang viện này không biết cách Thượng Quan gia bao xa, bờ tường màu đỏ không có cửa, xem ra vừa rồi mình bị ôm nhảy vào đây, bị mang theo vào một gian phòng đen ngòm duy nhất trong viện. Bồ Đào còn chưa ổn định tâm thần đã bị thảy lên giường.

Có người trên giường.

Trong nháy mắt cả phòng sáng lên, Bồ Đào cảm thấy được dưới thân mình ai đó đang nhúc nhích, mới kinh hãi ý thức được mình đang đè lên người khác.

"A!"

Người dưới thân đẩy nàng ra, mơ mơ màng màng ngồi dậy, Bồ Đào ôm chiếc mền lăn qua một bên.

"Gia gia?" Thì ra người vừa rồi bị nàng đè lên là một tiểu thiếu niên đang ngủ say trên giường, bộ dáng khoảng mười một, mười hai tuổi, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo xem không rõ mặt mày.

"Hắc hắc! Đại tôn tử! Gia gia mang đến cho ngươi một tiểu nương tử nè! Mau dậy xem đi, có thích không?"

"A?" Thiếu niên ngây ngốc ra một lát, quay đầu nhìn về phía Bồ Đào, Bồ Đào lấy mền che kín lại chỉ lộ ra đầu bả vai, thiếu niên liếc mắt nhìn một cái, nhìn về phía người đã bắt cóc nàng đến đây.

Cái người đã một mình vào Thượng Quan gia bắt cóc Bồ Đào ra này, dưới ánh nến nàng mới thấy rõ, là một lão nhân rất già, đầu bạc trắng.

Khó trách vừa rồi trên đường đi lão nói "Tiểu oa nhi ngươi này, che cái gì mà che, sợ gì? Bộ trước đây gia gia chưa từng thay tả qua tiểu oa nhi như ngươi hay sao a?"

"Lão gia gia, ngươi điên rồi, lại nổi cơn gì vậy hả? Mau đem người ta trả về nhà đi!!"

Thiếu niên hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vàng bước xuống giường đứng dậy, khoác thêm áo ngoài vào, tức giận đến mức liên tục dậm chân tại chỗ.

"Nữ oa nhi này thật dễ nhìn, ngươi không được giống phụ thân ngươi, thích cái gì nửa ống tay áo! Gia Gia không thể để ngươi ngộ nhập ma đạo a!"

"Gia gia, ta mới mười một tuổi a!!"

Bồ Đào nhìn thấy ở đầu giường có một bộ trang phục mới tinh, là trang phục của nam tử, cho đến giờ nàng cũng chỉ toàn mặc kiểu dáng này, thừa dịp dưới ánh nến le lói tiểu thiếu niên và lão nhân kia đang cãi cọ, Bồ Đào lặng lẽ thò tay ra, muốn trộm xiêm y mặc vào, chứ trần truồng như thế này, làm sao mà trốn?

"Ai?"

Bồ Đào mới vừa nhúc nhích đã bị thiếu niên phát hiện, hắn vội vàng chộp lấy bộ xiêm y để sang một bên "Đây là của gia gia mua cho ta!"

Bồ Đào cắn răng, chuyển tay chụp lấy tay của thiếu niên, thiếu niên lại thuần thục né tránh, trở tay bắt ngược lại, hai người giành nhau một bộ xiêm y, trong nháy mắt giao đấu mấy chục chiêu.

"Ai nha! Thấy hết rồi, thấy hết rồi!"

Thiếu niên đột nhiên chỉ vào thân hình của Bồ Đào, Bồ Đào sợ tới mức vội vàng ngừng đấu để kéo lên chiếc mền đang rơi xuống, bộ xiêm y trong tay lập tức bị cướp mất.

"Hừ hừ......"

"Ngươi gạt người!"

"Ta đúng là đã thấy hết rồi! Vậy thì sao? Bị ta nhìn thấy thân thể sẽ không thể gả được nữa! Vậy chỉ còn cách phải gả cho ta thôi?”

Thiếu niên nở một nụ cười thập phần giảo hoạt, Bồ Đào giận dữ, đột nhiên lão nhân đang im lặng từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng "Ai da, ngươi nữ oa nhi này, sao lại biết công phu của Thượng Quan gia?"

Bồ Đào cảm thấy miệng mình như tê liệt.

"Bộ lão không biết lão vào nhà ai để bắt cóc hay sao?"

"Lão tử chỉ nghĩ là tìm đại một tiểu thư con nhà phú hộ nào đó......" Lão nhân sờ sờ mũi "Vậy ngươi là....Tuyết nha đầu của Thượng Quan gia?"

"Không phải!" Nàng cũng không phải là La Lị - Tuyết!

"Gia gia đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, mau đem nàng ta trở về đi, ta muốn ngủ!" Thiếu niên thật cẩn thận đoạt lại xiêm y ôm vào lòng, nhìn Bồ Đào bằng ánh mắt như nhìn kẻ trộm, Bồ Đào tức giận đến mức muốn bóp cổ hắn, nhất thời bật thốt lên nói "Lão gia! Cho ta một bộ xiêm y, ta phải giáo huấn tên tiểu quỷ này mới được! Nếu ta thắng, bộ xiêm y mới kia sẽ thuộc về ta!"

"Được!" Thiếu niên quệt miệng "Ngươi bao nhiêu tuổi mà dám gọi ta là tiểu quỷ, nếu thua thì ngươi phải trần truồng mà trở về!"

Vì thế trong căn phòng tối đen thắp lên một cây nến nhỏ, thiếu niên và Bồ Đào đều mặc áo vào, liếc nhau.

"Muốn dùng vũ khí gì, ngươi chọn đi." Thiếu niên dương dương tự đắc chỉ vào giá binh khí trong viện, vài năm nay Bồ Đào cũng mở rộng tầm mắt không ít, dưới ánh nến lập lòe cũng có thể nhận ra trên giá binh khí này, cái nào cái nấy toàn là binh khí trân phẩm trong thế gian.

Hai người này rốt cuộc là ai!? Nơi này là ở đâu!?

Thấy Bồ Đào cầm lên một thanh nhuyễn kiếm Song Long Trảm Tuyết lấp lánh ánh bạc, thiếu niên cười khì "Tầm thường, trên giang hồ trăm người thì hết tám mươi người đều dùng kiếm."

Dùng giọng mũi hừ một tiếng, chính hắn tự chọn một cây trường thương.

"Đại tôn tử thông minh a! Đối phó với kiếm pháp của Thượng Quan gia, tốt nhất là dùng thương pháp!"

Lão nhân cầm một cái tách trà bị mẻ trong tay, vừa uống trà nóng vừa không quên chỉ điểm.

Bồ Đào nghe vậy buông kiếm xuống.

"Sao? Chịu thua rồi hả?"

"Làm sao bây giờ?" Bồ Đào không để ý tới vẻ đắc ý của thiếu niên, lòng tràn đầy suy tư về lời nói của lão nhân kia. Thương pháp có thể phá kiếm pháp của Thượng Quan gia, vậy tháng sau cuộc đấu với Mộ Dung Thân Phi phải làm sao bây giờ, La Lị -Tuyết...... Thượng Quan Thanh Khuê...... Hắn...... Hắn để La Lị - Tuyết tập thương, hắn...... Hắn...... xem nàng là cái gì......

"Hắc Hắc! Thương pháp của Gia gia là lợi hại nhất, Gia gia, ngươi dạy nàng đi!"

Thiếu niên thu hồi thương lại đặt vào tay Bồ Đào, Bồ Đào vừa ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dáng của thiếu niên kia.

"Nhìn ta làm chi đến ngây ngốc như vậy a!" Thiếu niên nhíu mày "Ta giống phụ thân của ta......"

Vậy phụ thân kia của ngươi nhất định là một lam nhan họa thủy, Bồ Đào thầm nghĩ, tướng mạo này, thật sự là...... Thật sự là......Tuổi còn nhỏ mà dung mạo đã yêu mị như vậy. Lớn lên không biết còn ra thành dạng gì a, hèn chi lão nhân này đã phải vội vã tìm thê tử cho hắn như vậy, nghe ý tứ của lão, hình như phụ thân của hắn chính là một người đoạn tụ?

Ặc......vậy làm sao mà có đứa con này......

Bồ Đào nhìn mặt thiếu niên, lâm vào trạng thái hoảng hốt.

Đang còn mãi hoảng hốt, kiếm trong tay đã bị thiếu niên cướp đi, còn trường thương vẫn còn hơi ấm tay của hắn lại đặt trong tay của nàng, bên tai vang lên tiếng hét lớn thanh thúy của thiếu niên "Hồi hồn!"

Bồ Đào sợ hãi, bừng tỉnh trong cơn hoảng hốt.

Lão nhân ở bên cạnh nhìn thấy cười mị mị, đột nhiên nói "Được thôi, khó có thể được tôn tôn thích ngươi như vậy, lão tử sẽ dạy cho ngươi, tên của lão tử không cần đề cập đến, nhưng đại tôn tử của lão tử tên là Quý Tử Thiến, nữ oa nhi ngươi cần phải nhớ kỹ a......"

Lão nhân nói những lời vô nghĩa, thiếu niên nhíu mày cắt ngang "Sau này ta sử dụng kiếm, ngươi học thương pháp, đợi khi nào thương pháp của ngươi có thể thắng được kiếm của ta, ta sẽ đem bộ xiêm y mới kia tặng cho ngươi."

Bồ Đào tiếp nhận trường thương, đột nhiên cảm thấy thiếu niên này thật ra là một hài tử tốt.

"Đến đây đi!"

Quý Tử Thiến một kiếm chém tới, Bồ Đào sầm mặt nghiêm nghị chật vật tiếp được, đem ý niệm trong đầu vừa rồi tiêu hủy, đây là một tên xú tiểu tử, loại hiếu chiến giảo quyệt!

Kể từ hôm đó, mỗi đêm lão nhân đều thừa dịp đêm dài tĩnh lặng, đợi Bồ Đào ngủ đủ hai canh giờ, liền đem nàng thần không biết quỷ không hay đến bên cạnh Quý Tử Thiến, dạy Bồ Đào một bộ thương pháp không tên, rồi cùng Quý Tử Thiến tỷ thí.

Đó là lần đầu tiên Bồ Đào tập thương pháp, hoàn toàn không ngờ rằng cuộc đời của mình vì bộ thương pháp này mà hoàn toàn thay đổi.