Ăn Mày Tu Tiên

Chương 288: Cậu nhìn sang hướng khác




Để tránh bị phát hiện, cậu cố ý bay cao hơn. Một người một chó nhìn xuống dưới, Tiểu Kha kinh ngạc há hốc miệng.

Rất nhiều tàu hàng lớn đậu bên bờ biển, cánh tay sắt lớn đang cẩu các thùng container hàng hóa lên thân tàu.

Sau khi được chất đầy thì tàu lập tức hướng ra biển, mọi thứ đều theo quy trình có trật tự.

Cậu nhìn sang hướng khác.

Bóng người đi lại trên đường nhỏ như con kiến.

Cách đó không xa, nhà cao tầng trông cũng không đồ sộ cho lắm. Tiểu Kha tặc lưỡi, nói với Tiểu Hắc đang nằm trên vai cậu.

"Đây là “Lên cao đỉnh chót vót mây, xung quanh núi nhỏ bao vây quanh vùng ”* trong thơ ca đây sao?"

* Trích bài thơ Vọng nhạc - Đỗ Phủ, bản dịch của Nguyễn Công Tuấn

Tiểu Hắc gật đầu, giơ móng lên cho cậu một like.

Say khi cẩn thận cảm nhận vị trí của viên ngọc, Tiểu Kha lập tức phóng về hướng Tây Bắc.

Bây giờ chị Tư đã ở yên một chỗ, không còn di chuyển nữa.

Chỉ là cậu không xác định được tình trạng hiện tại của chị Tư, không biết chị có bị thương không.

Tiểu Kha nhíu mày, đanh thép nói bằng giọng non nớt.

"Nếu tên thối tha dám bắt nạt chị Tư thì đừng trách tôi không khách sáo!" Dứt lời, cậu lắc nắm tay non mềm, trông vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Hắc trên vai cậu ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa. Cậu chủ tức giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Ánh mắt lướt qua từng thành phố.

Dọc đường, họ đã đi qua không ít thành thị làng bản, núi cao sông suối, khiến Tiểu Hắc nhìn đến hoa cả mắt.

Cảm thấy linh lực trong người còn chưa đến 30%, Tiểu Kha lại nuốt một viên nguyên đan khôi phục linh lực.

Tiểu Kha đang tập trung tiến thẳng về phía trước nên không chú ý. Di động trong túi quần cậu đang hiện màn hình cuộc gọi đến. Chưa được bao lâu thì màn hình điện thoại tối đi, cuộc gọi kết thúc. Ba giờ sau, ngoại ô thành phố Tokyo!

Sau hơn mười giờ bay đường dài, cuối cùng Tiểu Kha đã đến được vị trí của viên ngọc.

Cậu vừa kinh ngạc vừa nghỉ ngờ nhìn xuống dưới không rõ nguyên nhân.

Dưới chân ngọn núi cao sừng sững có một bản làng nhỏ.

Bản làng ẩn trong rừng cây rậm rạp, dường như còn có thể nghe thấy tiếng kêu của các loài động vật.

"Thật kỳ lạ, sao chị Tư lại đến chỗ này chứ?” Tiểu Kha than thở thắc mắc, sau đó điều khiển Kim Ô xuống đất.

Hình như làng này không có ai ở, trên đường cỏ mọc dại um tùm, xung quanh vô cùng im ắng.

Khi Tiểu Kha đi vào làng, cậu lập tức khai triển thần thức dò xét.

Trong nháy mắt, cậu cảm nhận được sự dao động của rất nhiều linh lực ở dưới đất, mạnh yếu đều có.

Số lượng võ giả có một trăm người, bậc thầy có mười người, bậc thầy võ đạo. chừng ba người!

Tiểu Kha nhíu mày.

Cậu không hiểu vì sao ở nơi bản làng hẻo lánh này lại có nhiều cao thủ ẩn giấu như vậy.

Cấp bậc chiến lực tương đương nhà họ Vương ở Kyoto.

Bên ngoài trông ngôi làng không có gì đặc biệt, nhưng lại ẩn giấu một bí mật rất lớn.

Ngay dưới lớp đất này còn có một căn cứ bí mật.

Tiểu Kha nhức đầu, hai mắt nhìn tòa kiến trúc kỳ lạ bên trong ngôi làng. Tòa kiến trúc cực kỳ quỷ dị, tất cả mọi thứ đều là màu đen.

Vẻ ngoài trông rất giống đầu rắn, toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Theo sự dò xét trong thần thức của cậu, tòa kiến trúc này có đường thông với phía dưới nền đất.

Cậu tiến lại gần đến tòa kiến trúc đầu rần, thỉnh thoảng quay đầu thúc giục chú chó đi phía sau.

"Tiểu Hắc, mau đi theo tao, tao biết chị tao ở đâu rồi."

Nghe thấy tiếng của cậu chủ, chú chó vội vàng chạy bước nhỏ bám sát theo. sau...

Lúc này, bộ phận giám sát bên trong làng tất nhiên đã phát hiện một người một chó, nhân viên công tác lập tức đi báo cáo tin tức này.

Trong phòng, một ông lão bình thản phân phó với những người áo đen. "U Linh và Huyết Nhận đã hoàn thành nhiệm vụ."

"Tiếp theo anh hãy đưa cô gái kia đến chỗ người thuê."

Lúc này, một người đưa tin chạy vào thông báo.

"Đông đường chủ, có người tiếp cận bên ngoài căn cứ."

Tiểu Kha nhíu mày, cẩn thận đánh giá cánh cửa bằng đá trước mắt. Chỉ cần đi qua cánh cửa này sẽ có thể tiến vào bên trong căn cứ. "Kim ÔI"

Sau tiếng hét non nớt, một thanh kiếm vàng đen dài ba mét xuất hiện trong tay Tiểu Kha.

Cậu chuẩn bị vung kiếm bổ xuống một cách mạnh mết!

Lúc này, Tiểu Hắc đã yên lặng lui về phía sau mấy chục mét, sợ bị chủ nhân ngộ thương.

Vừa mới chuẩn bị động thủ thì cửa đá phát ra một tiếng trầm đục, sau đó tự động mở ra.

Hai người mặc đồ đen từ từ đi ra ngoài cửa, vừa hay gặp Tiểu Kha đang cầm Kim Ô trong tay.

Hai người nhìn cậu bé trước mặt, giật mình.

Họ vừa mới nhận mệnh lệnh của đường chủ, bảo họ đi giết người đã tự ý xông vào làng.

Không ngờ người vào làng lại là một tên nhóc mặt búng ra sữa...

Ánh mắt một trong hai người áo đen nhanh chóng nhìn chằm chằm thanh kiếm bay Kim Ô, khàn giọng nói.

"Nhóc thối, sao mày tìm được đến đây?”

Sau khi nghe được câu hỏi của người mặc áo đen, Tiểu Kha vội vàng cúi đầu kiểm tra cả người.

Bởi vì hối hả chạy đến đây mà cậu đã quên thi triển thuật dịch dung. “Thôi xong, bị lộ rồi...

“Kệ đi, cứu chị Tư quan trọng hơn!"

Tiểu Kha nâng kiếm, trên khuôn mặt phúng phính hiện lên vẻ hung dữ.