Ăn Mày Tu Tiên

Chương 289: Một người mặc áo trắng




"Tôi đi cứu chị của tôi, mau cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"

Tiểu Häc đứng cách đó mấy chục mét lặng lẽ tặng like cho cậu chủ. Tiểu Hắc: Có vẻ như anh trai đây không cần ra tay rồi.

Hai người mặc áo đen nhìn cậu bé, rồi nhìn nhau cười.

"Ha ha ha, tên nhóc thối này bảo chúng ta mau cút kìa."

"Không biết nhặt được ở đâu thanh kiếm quèn, chỉ cầm thôi đã tốn bao nhiêu sức lực."

"Nào, để tao xem mày không khách sáo thế nào."

Trước sự trêu chọc của tên áo đen, Tiểu Kha nhíu mày, lại đe dọa bằng giọng non nớt.

"Tôi đếm đến ba, nếu không mau cút thì đừng trách tôi không khách sáo nhé!"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tên nhóc, hai người càng cười lớn. "Bạt"

Thanh kiếm Kim Ô vụt tới, trong nháy mắt đã đâm xuyên ấn đường của hai người.

Lúc này, người áo đen ngưng cười, nhìn cậu bé với vẻ đầy kinh sợ.

Hai người nhanh chóng tắt thở, sau đó ngã xuống.

Đến khi chết họ vẫn còn suy nghĩ, vì sao tên nhóc con này lại có thể giết họ trong nháy mắt được?

Vì sao không đếm hai, mà đếm ba luôn?

Nhìn tên áo đen ngã xuống, Tiểu Hắc vui vẻ chạy đến bên cạnh cậu chủ. "Hừ, dám cười nhạo tôi, đáng."

Tiểu Kha bĩu môi, xoay người thi triển thuật dịch dung.

Trong phút chốc, một chàng trai tuấn mỹ mặc áo trắng xuất hiện.

"Tiểu Hắc, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta đi đánh đám xấu xa ở đây!" Ảng!

Cả người Tiểu Hắc lập tức phóng to ra như một con hổ.

Một người mặc áo trắng, tà áo bay theo gió, cùng với một chú chó răng nhọn hoắt, trông cực kỳ hiên ngang!

Đi vào cổng căn cứ, một con đường hẹp dài u ám hiện ra, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy ngọn đèn dầu.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Trên bức tường đá bên cạnh có khắc một hoa văn kỳ lạ, thấp thoáng có thể nhìn ra ra là hình một “con rắn”.

Nhưng con rắn này có tám đầu tám đuôi, Tiểu Kha cũng không biết đây là loại rắn gì...

Mấy phút sau, một người một chó đi vào bên trong căn cứ. Đây là một không gian rất lớn đào sâu dưới lòng đất.

Ngay giữa sân là một tòa nhà màu đen sừng sững, bên cạnh là một bãi đáp. trực thăng.

Tòa nhà được xây bằng thép không gỉ, có lẽ lớp tường kia có thể chống lại sự tấn công của đạn pháo.

Bên dưới ngôi làng lại ẩn giấu một căn cứ thép bí mật như vậy.

Nếu không phải Tiểu Kha có thần thức trong người chắc sẽ không phát hiện ra.

"Ai đến đây?"

Sau tiếng quát lớn, hơn mười người áo đen vây quanh một người một chó. Mọi người đồng loạt rút vũ khí ra.

Đao, thương, kiếm...

"Hửm? Trông cách ăn mặc quen lắm."

Tiểu Kha bị bao vây nhưng không hề sợ hãi, ánh mắt cậu đánh giá những người áo đen.

"Nhớ rồi, hình như là tên sát thủ từng đến nhà mình."

Tiểu Kha kinh ngạc la lên, khiến đám sát thủ không hiểu gì hết. Sau khi phản ứng lại, Tiểu Kha nói với họ:

"Chị... Vương Văn Nhã ở đâu?"

"Mau giao Vương Văn Nhã ra đây, tôi sẽ không đánh các anh."

Mọi người không trả lời, chỉ: nhìn Tiểu Kha bằng đôi mắt lạnh như băng.

Tuy không biết chàng trai áo trắng này làm thế nào mà xông được vào đây. Nhưng họ đã từng giết rất nhiều thanh niên như vậy.

"Người tự ý xông vào tổng bộ, giết!"

Một người vừa mở miệng, hơn mười người đồng loạt tiến công.

Đa số họ là võ giả ngoại kình, chỉ có số ít là võ giả nội kình.

Với kiểu thực lực này, Tiểu Kha không thèm để vào mắt.

"Vậy đừng trách tôi không khách sáo."

"Tiểu Hắc, chúng ta lên!"

Cậu và Tiểu Hắc “cao lớn uy mãnh nhanh chóng tiến về phía đám người. Nhớ lại lời sư phụ dạy, không cần nể nang đối với người muốn giết mình. Tiểu Kha cũng không che giấu thực lực nữa.

Chỉ một cú đấm tùy ý đã khiến đám áo đen ngã lăn ra chết trong nháy mắt.

Nhún nhẹ một cái cậu đã bay lên hơn trăm mét, chưa kịp đáp xuống đất thì đám người kia đã chết rồi.

Cảnh tượng hung tàn khiến những tên áo đen còn lại kinh hồn táng đảm. Tàn nhẫn quát

Tuy e sợ thực lực của cậu nhưng đám người vẫn kiên trì tiến công.

Bên kia, Tiểu Hắc gầm gừ nhảy bổ vào đám áo đen.

Trải qua sự “đào tạo' tận tình của Tiểu Kha, nó đã phát triển thành một yêu thú, chiến lực đủ để sánh vai với bậc thầy cường giả.

Trong mắt Tiểu Hắc, đám võ giả ngoại kình này chẳng khác gì mấy con gà...

Tiểu Hắc: Chỉ là mấy thằng oắt con!