Ăn Mày Tu Tiên

Chương 297: Máu của tu sĩ




Nghe được tiếng động lớn, Vương Văn Nhã quay đầu lại xem xét tình hình, hai chân cô lập tức nhũn ra.

Chỉ thấy một con rắn khổng lồ tám đầu chiếm cứ trong sơn thôn. 'Thân rắn màu xanh lá đậm tỏa ra những luồng khí đen.

Đầu rắn hung dữ từ từ nâng lên, nước bọt màu xanh đậm chảy ra từ cái miệng đẫm máu đang há ra của nó.

Chất lỏng kia nhỏ xuống ngôi nhà trong thôn, căn nhà ấy bị ăn mòn thành bột phấn trong chớp mắt.

“Rắn... Con rắn to quái” Vương Văn Nhã ngã ngồi xuống đất, cô gần như ngất đi vì sợ hãi.

Tiểu Kha thoát ra khỏi vòng tay của chị Tư, ánh mắt cậu hướng về phía con rắn.

Con rắn khổng lồ có hình dáng kỳ lạ này còn lớn hơn cả con xà yêu ở núi Nhàn Vân.

Hơn nữa con rắn tám đầu này tràn ngập mùi hung ác thô bạo, rõ ràng không phải thứ tốt.

Sát Hoàng dân ba người Vô Cực lên mặt đất, cung kính bái lạy con rắn lớn. “Bát Kỳ Đại Thần, thỉnh ngài tiêu diệt kẻ thù vì tín đồ...”

Thấy bốn người, Bát Kỳ Đại Xà từ từ cúi cái đầu to lớn của nó xuống, lạnh lẽo nhìn mấy người họ.

“Là nhà ngươi gọi bản thần?”

Con rắn lớn mở miệng nói ngôn ngữ của con người.

Điều này khiến Vương Văn Nhã ở xa càng thêm sợ hãi.

“Ha ha ha, một lũ Luyện Khí kỳ phế vật, còn muốn sai sử bản thần sao?”

“Cơ thể này thật rác rưởi, vậy mà làm cho sức mạnh của bản thần biến mất rồi.”

“Các tín đồ của ta, hãy lấp đầy bụng của bản thần trước đã.”

Sắc mặt đám người Sát Hoàng cứng đờ, ngay sau đó họ thấy cái miệng sâu khổng lồ tiến đến.

“Không ổn, lui lại maul”

Bốn người nhanh chóng bỏ chạy, nhưng miệng rắn nhanh như sấm sét, nó nuốt chửng bốn người trong chớp mắt.

Bọn họ đến chết cũng không dám tin.

Đòn sát thủ mà họ dành hàng chục năm chuẩn bị lại là thứ đầu tiên cướp lấy mạng sống của họ!

Tổng đường chủ tổ chức áo đen. Xếp hạng thứ chín trong Thiên Bảng. Sát Hoàng, chết!

“Máu của tu sĩ, đúng là mỹ vị.”

Bát Kỳ Đại Xà ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu Kha và Vương Văn Nhã trong sơn thôn.

“Đứa bé Trúc Cơ Kỳ, khặc khặc khặc!”

'Tám đầu rắn phun ra chữ rắn, nó nhìn chăm chằm vào bóng dáng nhỏ bé kia.

Cơ thể Vương Văn Nhã khẽ run, cô ấy ôm lấy em trai muốn chạy trốn.

Nhưng cô ấy không thể nhấc chân lên, vừa đứng dậy đã ngã gục xuống mặt đất.

“Em trai, chạy nhanh đi, nhanh lên!”

Vương Văn Nhã nôn nóng thúc giục, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ tênh. Ngước mắt nhìn lên, Tiểu Kha lại đang bế cô bằng hai tay.

“Tiểu Hắc, chúng ta chạy thôi!”

Tiểu Kha tru lên, thanh kiếm vàng đen lao ra từ giữa mày cậu, bay lơ lửng giữa không trung.

Tiểu Hắc hiểu được, hai chân lấy đà nhảy lên vai cậu chủ. Khi Tiểu Kha đã sẵn sàng, mũi chân cậu đứng vững trên thân kiếm.

Vương Văn Nhã sợ hãi thốt lên, chỉ trong hơn mười phút, toàn thân cô ấy tê đại vì kinh hoàng.

Tình huống gì đây?

Sao mà em trai lại bay được?