Ăn Mày Tu Tiên

Chương 298: Tốc độ con rắn điên này nhanh quá!




Kim Ô biến thành một vầng sáng bay vút về phía xa xa.

Bát Kỳ Đại Xà vặn vẹo cơ thể khổng lồ của nó, để lại những vết hằn thật sâu trên đường đi."

"Thức ăn đến miệng bản thần mà còn dám trốn?"

Nó nghểnh tám cái đầu lên vọt thẳng về phía Tiểu Kha, ngay lập tức đã đến trước mặt cậu.

"Tốc độ con rắn điên này nhanh quá!”

Thần thức cảm nhận được đòn công kích sắp kéo tới, Tiểu Kha lập tức khống chế Kim Ô tránh đi.

Nhưng tốc độ của những cái đầu kia quá nhanh, lập tức theo sát hai người được ngay.

Bát Kỳ Đại Xà há to cái mồm đầy máu ra, bao phủ lấy hai người một chó. Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn, hai mắt chó trừng to.

Miệng rắn kia trông cực kỳ đáng sợ, không ngừng chảy ra chất lỏng hôi tanh gớm ghiếc...

Tiểu Hắc: sợ chết tôi rồi, ẳng!

Nguy hiểm càng lúc càng đến gần, Tiểu Kha lại tăng tốc, khó khăn lắm mới có thể chạy ra xa khỏi miệng rắn.

Nhưng cơ thể của Bát Kỳ Đại Xà lại hất tung những người đang phi kiếm lên. Hai người và một chó lập tức rơi xuống mặt đất.

Vương Văn Nhã ôm chặt lấy quần áo của em trai, không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Tiểu Hắc sợ đến mức run lẩy bẩy, mắt nó nhắm chặt.

Móng chó sắc nhọn bấu chặt lấy quần áo của chủ nhân, sợ bản thân sẽ bị đập thành bánh chó...

Ngay khi mọi người sắp tiếp đất, Tiểu Kha lại điều khiển Kim Ô, thanh kiếm xuất hiện dưới chân mọi người một lần nữa.

"Chị có sao không ạ?"

Vẻ mặt Tiểu Kha nghiêm nghị hẳn lên, nhìn về phía chị Tư đang ở trong lòng mình.

Mà lúc này Vương Văn Nhã vẫn còn cực kỳ sợ hãi, gần như sắp ngất đi luôn.

Điều này khiến Tiểu Kha cũng sợ theo, vội vàng kiểm tra xem chị mình một lượt.

Đến khi cậu phát hiện ra chỉ là chị mình bị sợ đến đơ người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thật đáng ghét, đều là do con rắn chết tiệt này!"

Cậu tức giận đáp xuống đất, nhăn mặt nhìn về phía con rắn lớn. "Tiểu Hắc, mày dẫn chị đi trốn trước đi."

"Anh sẽ cầm chân nó!"

Tiểu Hắc nghe vậy, mới đầu cũng hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã phình cơ thể cho to ra, cõng Vương Văn Nhã lên lưng rồi chạy trốn khỏi sơn thôn.


"Ê, con rắn thối kia, chuẩn bị ăn đòn đi!"

Cậu giữ chặt thanh kiếm Kim Ô trong tay, kiếm khí mạnh mẽ bắt đầu tỏa ra ngùn ngụt.

Bát Kỳ Đại Xà lên tiếng, giọng nói mang theo ý chế giễu. "Oắt con, chỉ bằng thanh kiếm quèn này mà đòi khiến bản thần bị thương à."

'Yêu khí khủng bố tản ra tứ phía, Tiểu Kha lập tức cảm nhận được áp lực nặng nề.