Anh Dâu Nhỏ

Chương 5: “Anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn…”




12.

Sau khi tôi dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách và tắm rửa xong xuôi, anh dâu nhỏ vẫn đang nhốt mình trong phòng tắm.

Chậc, trông tôi giống người xấu vậy hay sao? Tôi thật sự sẽ không làm gì nếu như em không nói đồng ý.

Sau khi khẳng định chắc nịch nhân phẩm của mình, tôi chậm rãi bước tới phòng tắm, gõ lên cửa kính mờ.

“Nếu anh dâu nhỏ không ra thì em vào đấy.”

Tấm kính mờ được bao phủ bởi màn sương hơi nước, không nhìn rõ cảnh vật bên trong. Tôi vừa chờ em đáp lại vừa suy nghĩ xem có nên đổi cửa phòng tắm trong phòng ngủ thành loại bán trong suốt không, như vậy có lẽ về sau anh dâu nhỏ không dám lề mề trong đó nữa.

“Anh sắp xong rồi…” Phải mất một lúc lâu em mới trả lời tôi, giọng nói vang qua cánh cửa có chút nặng nề, hình như lại đang khóc.

Tôi buông bỏ những ý nghĩ mê đắm đó, dựa vào khung cửa đợi. Chưa đầy bao lâu thì anh dâu nhỏ bước ra trong bộ đồ ngủ của tôi, ống quần và tay áo đều rất dài, phải xắn lên vài nếp mới có thể lộ bàn tay bàn chân bị hơi nóng hun ửng đỏ. Lúc này trông em mềm mại hơn thường ngày, đích thân chứng minh rằng thế nào là xinh đẹp tuyệt vời.

Chỉ là đôi mắt lại sưng lên vì khóc, công chườm đá vừa rồi coi như đổ sông đổ biển.

“Ông trời con ơi đừng khóc nữa được không nào?” Tôi thở dài đầy bất lực, dẫn em vào phòng ngủ, tìm khăn bông thấm nước lạnh đắp lên mắt em.

“Anh cũng không muốn… nhưng lại không nhịn được. Anh biết có lẽ anh ta không yêu anh nhưng sao anh ta lại có thể như vậy chứ?” Anh dâu nhỏ ngồi trên giường để mặc tôi che đôi mắt em lại, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Anh ta chán ghét anh thế thì cứ thẳng thừng ly hôn là được rồi…”

Tôi biết em khổ sở nhưng giây phút ấy tôi không biết phải an ủi em như thế nào, bởi tôi cũng rất khổ sở, chẳng tài nào oán trách được điều gì. Suy cho cùng chính vì sự tồn tại và ngược ngạo của tôi khiến em không thể đường đường chính chính nói rằng mình không có gì với người khác.

13.

Có người nói rằng tình yêu là tác thành nhưng tôi không thể làm được điều đó. Tôi là một kẻ hiếu chiến bẩm sinh khao khát tự do, tôi không bị trói buộc bởi pheromone cũng không bị mức độ xứng đôi gò bó. Vốn dĩ không nên sa vào mối quan hệ cấm kị nhưng một số người lại có ma lực đặc biệt, khi người ấy cười tôi không kiềm chế nổi muốn tới gần, khi người ấy rơi một giọt nước mắt, trái tim tôi đau nhói lên đến đỉnh điểm mãi không nguôi.

Nếu như vợ chồng bọn họ yêu nhau say đắm có lẽ tôi sẽ dằn lòng mình xuống đôi chút. Nhưng trên đời này không có nếu như, ngay giờ khắc này tôi chỉ muốn giành lấy báu vật không được người khác quý trọng nâng niu ôm vào lòng.

“Ngoan, đừng khóc nữa.” Hơi lạnh của khăn bông trong tay dần hòa với nhiệt độ cơ thể, tôi thuận tay ném lên tủ đầu giường rồi đứng lên, “Anh không phải là người duy nhất có người mình thích.”

“Mặc kệ anh lùi về sau bao nhiêu bước, chỉ tính khoảng cách tương đối, em đã tiến về phía anh chín mươi chín bước. Thậm chí bây giờ anh cũng không sẵn lòng đưa tay về phía em.” Tôi bật cười xoa mái tóc em, “Đêm nay em ngủ trong phòng dành cho khách, có việc gì thì gọi em được không nào?”

Chắc hẳn em không ngờ rằng tôi lại nói những lời như vậy nên ngẩn ngơ nhìn tôi. Tôi thật sự không muốn ép buộc em, vì vậy mỉm cười xoay người bước về phía cửa nhưng chưa kịp mở cửa thì đã bị em ôm lấy từ phía sau.

“Đừng đi…”

Vòng tay em ôm eo tôi tuy lạnh lẽo nhưng cơ thể lại rất ấm áp. Đây là lần đầu tiên em chủ động ôm tôi.

“Anh không thích anh ta nữa, đã không thích từ rất lâu rồi, xin lỗi…” Em gục đầu lên bả vai tôi và nói, “Anh quá yếu đuối, anh chưa bao giờ dám thừa nhận rằng mình thích em. Em tốt như vậy mà anh chỉ là một người đã kết hôn, hơn nữa còn là một Beta rất bình thường. Anh sợ rằng em chỉ chơi đùa, anh sợ rằng nếu mình tiến lên một bước còn lại sẽ không thể nào quay trở về như trước được nữa…”

“Vậy bây giờ anh có sợ không?” Tôi không động đậy, hỏi lại em.

“…Sợ.” Em lặng yên một hồi lâu, cất tiếng nghẹn ngào, “Nhưng khi em vừa mới rời đi anh còn sợ hơn… Anh sợ rằng em cũng sẽ không thích anh, anh, anh biết như vậy rất hèn hạ, nhưng… anh thật sự rất sợ…”

Em kiễng chân hôn tôi vụng về từ phía sau, vừa hôn vừa thút thít cầu xin tôi đừng đi. Tôi không tài nào chịu nổi sự khiêu khích ấy, quay người lại đảo khách thành chủ đè em lên tường, cắn mút đôi môi em đến mức đỏ tấy. Em vòng tay qua cổ tôi gắng sức đón nhận nhưng vẫn vô cùng ngắt quãng. Thực tế em đã làm vợ lâu như vậy nhưng những chuyện ve vãn tán tỉnh lại như một tờ giấy trắng, thuận theo những đòi hỏi đột ngột của tôi vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu khiến tôi không kìm lòng được chỉ muốn ăn hiếp em càng đáng thương hơn.

“Anh dâu nhỏ…” Tôi mút cánh môi em, nói mập mờ không rõ nhưng ý xấu xa lại vô cùng sáng tỏ, “Anh biết rằng không để em đi thì tối nay sẽ phát sinh chuyện gì sao?”

Thân thể em khẽ run lên, sau đó mở to hai mắt nhìn tôi. Đôi mắt ầng ậng nước tựa hồ đã hạ quyết tâm, trịnh trọng nói với tôi: “Em muốn anh mà…”

Kế đó em sợ bản thân mình chưa diễn đạt rõ ràng nên nói tiếp một câu.

“Anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn…”

14.

Tôi nâng đôi chân thon dài của em quấn quanh eo tôi rồi bế em lên giường.

Em khẽ cắn môi dưới, chớp chớp đôi hàng mi, thoạt nhìn vừa hồi hộp vừa lo lắng nhưng hai tay vẫn run rẩy cởi áo giúp tôi. Những ngón tay mảnh khảnh trắng hồng lướt qua ngực tôi như mang theo tia điện, tôi không nhịn được nữa, lột sạch quần áo em sau vài ba động tác.

Nhưng thật sự trước giờ tôi không hề có ý định làm những chuyện như thế này ở nhà, không có gel bôi trơn cũng không có bao cao su. Tôi vươn tay lấy một ít kem dưỡng nới rộng cho em đến khi cái miệng nhỏ phía dưới có thể chứa được ba ngón tay, phát ra tiếng nước ‘ọc ọc’ mới đè lên người em liếm đầu v* hồng nhạt và trao đổi với em trong mơ hồ.

“Nhà em không có bao…” Nói là trao đổi vậy thôi, thực tế là đang thông báo cho em.

Em bị tôi làm cho xấu hổ đến mức nâng cánh tay lên che mặt mình rồi thì thầm: “Không sao hết, chưa chắc anh đã mang thai được.”

Tôi nổi ý xấu chọc vào điểm nhạy cảm của em, trêu chọc em một chút: “Không phải anh vẫn luôn muốn sinh cho em một đứa cháu nhỏ hay sao?”

Đôi chân mảnh mai của em co giật theo cử động của tôi, không chịu nổi nên đẩy tôi ra, cố kìm nén sự xấu hổ mà sửa lại lời tôi cho đúng: “Bây giờ sinh thì cũng là con của em.”

“Vậy ý của anh dâu nhỏ là muốn sinh cho em một đứa nhóc hửm?” Tôi men theo ngực dọc lên chiếc cổ thon dài đang ưỡn vì không thể chịu đựng nổi rồi hôn môi em, cười hỏi.

“Ưm…”

Em chỉ bật một tiếng rên rỉ ứ đọng rồi cắn chặt môi ngay lập tức không nói thêm bất cứ câu nào. Tôi sáp lại gần, dùng lưỡi cạy mở đôi môi em rồi xông thẳng vào bên trong. Thực ra mỗi lần em mím môi tôi luôn muốn làm như thế này, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

Phải mất một lúc lâu sau tôi mới buông tha cho nhịp thở của em. Em bị hôn đến mức choáng váng, sau đó thấy ý cười thỏa mãn trên gương mặt tôi, tôi cứ ngỡ em sẽ ngượng ngùng che mặt lại nhưng thay vào đó em lại tiến sát nịnh nọt hôn lên khóe miệng tôi, thì thầm thương lượng với tôi: “Sau này đừng gọi anh là anh dâu nữa được không?”

Lần này đến lượt tôi sững sờ. Trước mặt tôi từ xưa tới nay, em vẫn tự cho rằng mình là thân phận đó, trong lòng tôi không khỏi bất mãn, cứ thích dùng xưng hô này kích động em, đôi lúc cũng coi như vui thú ăn hiếp em. Hồi trước em vẫn luôn ngầm thừa nhận xưng hô này, vậy nên giờ đây không một ai có thể biết ý nghĩa trong lời nói của em tinh tường hơn tôi.

Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế sóng gió bão bùng trong lòng nhưng không tài nào che giấu nổi niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt mình. Tôi gọi em bằng tất cả những cái tên như ‘vợ yêu’, ‘bảo bối’ khiến toàn thân em ửng hồng, cuối cùng không chịu nổi nữa đành ôm đầu tôi dùng đôi môi bịt kín miệng tôi lại.

Tôi cực kì thích kiểu này.

“Ưm, to quá…”

“Thích thế lắm… cũng thích anh nữa…”

“Không sao hết, đâm vào sâu hơn nữa cũng không sao cả.”

“Căng quá… hức, chỉ cần anh, cần anh…”



Cả phía trên và phía dưới đều khóc dữ dội như nhau nhưng lại chẳng hề từ chối, hơn nữa vừa khóc vừa gắng sức banh đùi ra khiến tôi hành động thuận tiện hơn.

Em vừa mềm vừa ngọt.

Em không chỉ là báu vật mà còn là viên kẹo sữa nhỏ xinh xắn dễ thương, một viên kẹo sữa nhỏ cam tâm tình nguyện tan chảy trong tôi.