15.
Xong xuôi, tôi đưa em đi tắm rửa sạch sẽ. Bồn tắm nhỏ cũng có cái hay của nó, ví dụ như cơ thể mềm oặt của em áp sát tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được từng sự co thắt khó mà kiềm chế nổi của em.
Với cơ thể của một Beta thì thật sự rất khó có thể chịu đựng được ham muốn của Alpha, tôi muốn nhân nhượng nhưng em lại phối hợp hết sức mình, vậy nên bây giờ hai chân không thể nào khép vào chứ đừng nói đến việc đi lại.
Em chỉ có thể để tôi bế suốt từ phòng ngủ tới phòng tắm rồi lại trở mình tới phòng dành cho khách. Bởi vì ga giường và chăn trong phòng ngủ đã ướt đẫm nên hai đứa tôi chỉ có thể nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ trong phòng dành cho khách.
Ngoại trừ hai chân vẫn đang run rẩy thì trạng thái của em đã ổn định, vừa đặt lưng xuống giường là nhanh nhẹn rúc vào lòng tôi. Tôi nghiêng người xoa bóp vòng eo mỏi nhừ của em từng chút một, xúc cảm rất dễ chịu.
Cho đến giờ tôi vẫn chưa nhắc đến tên em. Tên em là Bạch Khanh(1), Khanh trong ‘Ánh ban mai chiếu áng mây rực rỡ’.
(1) “Khanh vân úc úc diệu thần hi”
Những áng mây nhuộm sắc màu bởi ánh ban mai rực rỡ
Xuất phát từ bài thơ thời Tống không tên <Đạo dẫn • Bí văn lũ túc>
Tên rất đẹp mà người cũng dịu dàng ấm áp. Tôi vùi đầu vào hõm vai em cọ cọ làm nũng. Con người ta tham lam còn tôi thì bá đạo hơn nhiều, dù ngay lúc này toàn thân em từ trong ra ngoài đều ngập tràn mùi hương của tôi nhưng tôi vẫn cứ bất mãn với em rằng tại sao tới giờ em mới sẵn sàng chấp nhận tôi, tôi kém tên cặn bã kia chỗ nào cơ chứ?
Tôi nghĩ vậy nên mới hỏi đầy chua xót. Bỗng nhiên em vỗ nhè nhẹ lên tay tôi vẫn đang ôm chặt eo em tựa như an ủi, cúi đầu xuống hồi lâu mới chịu mở miệng.
“Thật ra trước kia anh ta đối xử với em rất tốt. Bọn em quen nhau trong một buổi triễn lãm nghệ thuật, sau đó anh ta thường xuyên hẹn em, đưa em tới những phòng triển lãm nghệ thuật ký họa, sẽ chăm sóc em chu đáo, sẽ tặng hoa cho em vào những dịp lễ…”
Em liệt kê rất nhiều chuyện và tôi chỉ biết lắng nghe trong im lặng.
“Em là đứa trẻ lớn lên trong trung tâm phúc lợi xã hội, chưa từng có một ai đối xử tốt với em như vậy.” Em dừng một lúc rồi quay đầu mỉm cười với tôi, hỏi tôi một câu, “Anh có tin vào duyên phận không?”
Tôi lắc đầu, tôi không bao giờ tin những thứ viển vông hão huyền ấy.
Em lại bật cười, xoay người lại, chủ động ôm tôi trong tư thế mặt đối mặt, nói tiếp: “Ban đầu em cũng không tin, nhưng anh biết không? Khi còn nhỏ em đã ốm nặng một trận suýt chết, là quỹ bảo trợ nhà họ Phó thành lập cưu mang em. Vậy nên khi biết anh ta chính là người thành lập quỹ bảo trợ đó, em đã tin.”
“Em đồng ý lời cầu hôn của anh ta với lòng biết ơn và mến mộ, nhưng sau khi kết hôn tình yêu nhỏ ấy đã hao mòn từng chút một rồi hoàn toàn tan biến từ rất lâu rồi. Vì vậy em thích em trai của anh ta, em biết điều này là sai trái, em không thể ăn cháo đá bát –”
Em còn chưa kịp nói hết tôi đã nhẹ nhàng hôn lên đôi môi em, tôi chợt hối hận khi đã hỏi em câu ấy.
Tôi cảm thấy có đá găm vào tim mình đến mức đau nhói. Tôi hít một hơi thật sâu và nói với em rằng em không sai, thích một người không bao giờ là sai.
Dường như em nhận ra tâm trạng tôi không tốt lắm nên ngoan ngoãn gật đầu không nói thêm gì nữa, ngược lại còn an ủi tôi.
“Ừm… Anh đừng giận mà, em không thích anh ta, em sẽ ly hôn, em sẽ giải quyết thỏa đáng mọi chuyện rồi tìm anh ngay lập tức. Về sau sẽ chỉ thích một mình anh thôi.”
Tôi đáp lại một tiếng nặng nề, bỗng nhiên có chút tin tưởng vào duyên phận.
16.
Buổi tối trước khi đi ngủ tôi đã tắt nguồn điện thoại theo dự đoán, sau đó ôm bảo bối thơm tho mềm mại của mình ngủ một giấc tới tận trưa hôm sau.
Nhưng tranh thủ được một đêm nhàn rỗi thì vẫn phải thu dọn tàn cuộc hỗn loạn tối qua.
Tôi cố tình dùng dằng chưa muốn đi, phải tự tay bón cơm và mặc quần áo cẩn thận cho vợ yêu nhà mình, tạm thời lật lọng nhét em vào trong chăn quấn kín mít trước khi lái xe trở về nhà cũ.
Đùa đó, sao tôi nỡ để vợ mới vào cửa thấy tôi bị bố chửi mắng xối xả chứ?
Đúng như tôi dự đoán, vừa mới về đến nhà tôi đã bị gọi vào phòng làm việc của ông già ngay lập tức. Tôi bị đuổi thẳng cổ khỏi nhà mà chưa kịp thu dọn đồ đạc. Ông già nói rằng nếu cuối năm công ti không đạt doanh số thì đừng hòng về nhà.
Lão cáo già chính là cố ý gây khó dễ với tôi. Ông không nói bất cứ gì về chỉ tiêu đã đuổi tôi ngay tức khắc, thậm chí còn khóa thẻ của tôi lại, tin nhắn Wechat cuối cùng là ‘Cái thứ bản lĩnh cũng không có mà dám ở bên ngoài làm ông đây bẽ mặt’.
Tôi ngồi trong xe xoa xoa mặt, mất thể diện đến thế cơ à?
Cũng chỉ là xé nát mặt cùng với mấy tên cặn bã ngay tại chỗ, sau đó tìm người đánh anh ta thừa sống thiếu chết thôi mà? Làm gì đến mức mất mặt như vậy, tôi vẫn nhớ rõ ông già dạy tôi đã đánh người là phải ra tay trong tối đấy…
Kệ đi, cũng đáng, ít nhất cũng giành được vợ về tay.
Sau này tôi mới phát hiện ra bố tôi thật sự nham hiểm, ông đuổi tôi ra ngoài làm việc, đã vậy không chịu nhận vợ tôi.
Trải qua hơn một tháng mất ăn mất ngủ, cuối cùng team của tôi cũng trúng thầu một dự án lớn ở nước ngoài. Các anh em đã chiến đấu hăng như uống máu gà cùng tôi quá lâu rồi, tôi cũng không đành lòng áp bức bọn họ thêm nữa. Tôi cho toàn bộ công ti nghỉ xả hơi hai ngày, sau đó trở về căn chung cư nhỏ của mình ngủ một mạch không biết trời trăng mây đất.
Khi sắc trời nhá nhem tối tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Tôi bật dậy có chút tức giận, chửi nhỏ một câu nhưng vẫn đi ra mở cửa. Không có nhiều người biết tôi ở chỗ này, nếu không phải là người hay chuyện gì đó quan trọng chắc chắn sẽ không ai tìm tới.
Tuy rằng lý trí như vậy nhưng vẫn có chút phẫn nộ. Tôi mở cửa rất mạnh bạo, ‘rầm’ một tiếng dọa người đứng ngoài cửa giật bắn mình.
Tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm, phải mất một lúc mới nhận ra người đứng bên ngoài là ai. Nghĩ tới dáng vẻ bây giờ của mình, tôi tỉnh lại ngay lập tức, hít một hơi thật sâu muốn trốn vào trong nhà.
Nhưng người bên ngoài chặn cửa thò nửa người trên vào, đầu tiên là đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi đưa mắt nhìn căn nhà bừa bộn của tôi, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với tôi với đôi mắt cong cong.
“Tiên sinh cần người giúp việc không ạ?”
Tôi dứt khoát không tha thiết mặt mũi gì nữa, kéo em vào, bắt chước em đánh giá em từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi lại: “Cung cấp dịch vụ đặc biệt không?”
Em vẫn không chịu nổi trêu chọc, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng lên trong nháy mắt, mím môi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh nói… là được.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại của em khiến lòng tôi ngứa ngáy không thôi. Tôi bế ngang hông em lên, vừa bước vào phòng ngủ vừa thưởng thức viên kẹo sữa nhỏ ngọt ngào tôi hằng đêm mong nhớ.
“Anh không thiếu người giúp việc nhưng anh thiếu một bé vợ đó.”