Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 19




Tiếng đồng hồ trên tường kêu " tích tắc " ,cậu ngồi trên sofa có chút lo lắng.Đôi lúc ngóng ra cửa như chờ ai đó ,lòng bồn chồn không yên

Chống cằm đợi chờ ,rồi đợi chờ trong vô vọng " Sao anh ta chưa về ta..."

"Bộ có chuyện gì hả "

" Mà tại sao mình phải quan tâm chứ ,hừ "

Lê Sơ tỏ vẻ không quan tâm,nhưng khi tiếng cửa mở ra

" Cạch "

Cậu đã không kìm được mà đứng phắc dậy ,phía sau cánh cửa hắn bắt gặp ánh mắt cậu liền bất ngờ " Em...sao chưa ngủ "

" Không ngủ được thôi "

" Chờ anh về sao ?" Trong lòng hắn có chút cảm động ,mong rằng cậu chính là đang chờ mình quay về

Vẫn là không làm hắn thất vọng ,cậu gật đầu " Phải ,chờ anh quay về.Cũng đã chờ lâu rồi "

" Bao lâu ?" Hắn hỏi lại

Cậu cười đáp " 3 tiếng đồng hồ rồi ,tôi vẫn luôn chờ anh quay về "

Trong lòng Dương Sỹ như được mưa xuân xối qua có chút lạnh ,nhưng lại ngọt ngào.Hắn bước vào nhà, ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa ra từ phòng bếp làm sáng không gian tối tăm. Rõ ràng sau một ngày dài quay phim hắn phải mệt mỏi lắm, cơ thể cũng chầm chậm rã rời.



 Trong khoảnh khắc này, mọi thứ như ngừng lại khi hắn nhìn thấy cậu sau khi quay người vào bếp đã lấy ra một hộp bánh quy xinh xắn đã làm xong, gương mặt rạng rỡ dưới ánh đèn,cẩn thận đưa cho hắn

Hắn ấp úng không nói nên lời " Đây là..."

Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng, khiến lòng hắn ấm áp lạ thường.

Lê Sơ quay lại, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi thấy hắn.Cậu nở một nụ cười tươi tắn, tay nâng cao chiếc bánh nhỏ hình gấu trúc vừa lấy từ trong hộp nhỏ xinh xắn kia ,giọng nói trong trẻo vang lên: “Của anh đây!”

Hình ảnh chàng trai nhỏ nhắn, tươi tắn với làn da trắn và mái tóc ngắn ,có những sợi tóc mái dài châm mắt hơi cau lại kia ,tựa như những sợi nắng ban mai làm hắn quên đi mọi mệt mỏi.

" Cái này là em làm cho anh sao?"

" Chứ còn gì nữa ,không phải tôi đã hứa với anh rồi hả..."

Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo toan của cuộc sống như được xua tan, chỉ còn lại cảm giác bình yên và hạnh phúc khi có người ở bên chia sẻ những điều giản dị nhất.

Dương Sỹ đưa tay run rẩy nhận lấy chiếc bánh, lòng trào dâng một cảm xúc ấm áp mà hắn không thể diễn tả bằng lời. Cảm giác ấy như một cái ôm từ trái tim, làm cho những muộn phiền của ngày dài biến mất. Hắn mỉm cười, trong lòng thầm cảm ơn cậu vì đã ở đây, tạo ra những khoảnh khắc đẹp đẽ như thế này

" Lê Sơ ,cảm ơn em...!"

Sau khi Dương Sỹ thưởng thức xong mùi vị bánh quy thơm kia.Hắn vẫn cảm giác lâng lâng trong lòng như chẳng nghĩ đây là thật ,chắc chắn là mộng tưởng hắn dày công tưởng tượng ra đúng không ,cậu sao có thể tốt với hắn được...

Rõ ràng hắn bảo cậu làm chuột bạch thử xem có độc không ,nhưng lại tự mình đem mật ngọt đó vào miệng ,đúng là ngược đời làm sao.Mọi quy tắc đều bị phá bỏ khi hắn đứng trước mặt cậu...!

Cậu khẽ cười nhẹ ,đem bánh quy gấu trúc trong hộp nhỏ, bỏ vào miệng hắn

" Đồ ngốc ,mau ăn đi "



Hắn - một chút bất ngờ, nhưng cũng không thể cưỡng lại sự trìu mến trong ánh mắt cậu.Hắn cứ thế chầm chậm nhai miếng bánh quy đó vỡ vụn từng chút.Hương vị ngọt ngào, mềm mại lan tỏa trên đầu lưỡi khiến hắn cảm thấy như được chiều chuộng, như một đứa trẻ được chăm sóc. Cảm giác ấm áp từ chiếc bánh quy tràn vào trái tim anh, và không hiểu sao, lòng hắn như ngập tràn hạnh phúc.

“Ngon không?” cậu cười nghiên đầu hỏi, khuôn mặt đầy mong đợi, nụ cười của cậu như làm bừng sáng cả không gian.

“Rất ngon,” hắn trả lời, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cậu

" Lần đầu tiên làm sao ?"

Cậu cười tít mắt, tự hào về công sức của mình.Cậu tiếp tục đút thêm một miếng nữa cho hắn, như thể muốn chia sẻ không chỉ món bánh mà còn cả tâm tư của mình. "Nếu anh thấy mệt, hãy ăn thêm đi.Tôi có thể làm thêm cho anh mà."

“Em thật sự nghĩ,tôi sẽ thấy khá hơn chỉ bằng những chiếc bánh này sao?” Hắn đùa, nhưng ánh mắt thì không giấu được sự cảm động.

" tất nhiên không phải rồi.Nhưng đối với cái mặt hận cả thế giới như anh " cậu đáp, ánh mắt thành thật. “Mọi thứ tôi làm,có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn trong giây lát ,vậy cũng đủ rồi !"

Trong khoảnh khắc ấy, Hắn chợt nhận ra không chỉ là những chiếc bánh quy đơn giản, mà là sự an ủi dịu dàng của cậu dành cho hắn.Dương Sỹ nắm lấy tay cậu, lòng đầy ấm áp và biết ơn.

“Cảm ơn em” hắn nói, giọng trầm ấm. “Nhờ có em, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.”

" Điên à...nói gì vậy chứ ! Tôi sắp ói rồi đó " Nói như vậy ,nhưng cậu không khỏi ngượng ngùng mà bỏ miếng bánh vào miệng

Cũng không tệ lắm nhỉ...?

Cậu nghĩ thầm ,nhìn hắn vẫn đang cười lộ lên như thế ,cậu dường như muốn ngắm nụ cười đó thật lâu thì phải...~

Cả hai cùng ngồi đó, trong không gian tràn ngập mùi bánh quy và tiếng cười. Bọn họ cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc bình dị nhưng vô cùng quý giá, khi mọi thứ bên ngoài dường như không còn quan trọng nữa.