Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 20




" Đùng ! Đoàng "

Tiếng sét rạch ngang trời khiến hắn giật mình ,nhưng rồi cũng cố ngủ lại.Bởi lẽ ngày mai hắn còn nhiều cảnh phim,dù có bão hắn cũng phải ngủ thật sớm ,nghỉ ngơi thật tốt để có thể diễn tốt hơn tên khốn kia.Không biết từ khi nào ,tính tranh đua của hắn nổi lên càng lúc ,càng mạnh mẽ

Tiếng mưa to đì đùng gõ đều lên mái nhà, tạo nên một bản nhạc hỗn độn nhưng cũng đầy quyến rũ. Những giọt nước lớn như trút xuống, vang vọng trong không gian yên tĩnh, hòa lẫn với tiếng thở nặng nề của Lê Sơ bên cạnh Dương Sỹ. Dù nằm bên cạnh hắn,cậu vẫn không thể thoát khỏi những cơn ác mộng quấy rối tâm trí.

Trong giấc mơ, cậu thấy một người giống Vân Kỳ, với đôi mắt sâu thẳm và vẻ mặt đầy bí ẩn.Người đó tiến lại gần, ánh mắt như soi thấu tâm hồn cậu, thì thầm những điều khó hiểu.

Giọng nói của cậu ta tràn ngập nỗi sợ hãi và lo âu, khiến cậu cảm thấy như đang nhìn thấy những mảng tối trong chính mình

" Cậu là Lê Sơ ,nhưng không phải Lê Sơ độc ác chỉ biết nghĩ cho mình kia.Cậu tốt hơn cậu ta nhiều lắm "

Cậu ta cố gượng cười ,nhưng lại cười không nổi.Cậu sững sốt nhìn Vân Kỳ - trong bộ dạng thê thảm như vậy " Tại sao...cậu lại ra nông nổi này..."

" tôi của bây giờ,không phải tôi"

Cậu cau mày " Ý cậu là sao ? Và việc tôi xuyên vào cơ thể tên Lê Sơ này ,có cách nào trở về không "

Cậu ta lắc đầu " Nếu tôi biết cách ,sớm đã có thể lấy lại cơ thể của mình.Không thể rơi vào cõi hư vô như hiện tại.Cuốn truyện này sớm muộn đã bị phá hoại ,những người dư thừa sớm muộn đã bị vứt vào trong góc tối ,nơi xấu xa nhất,phải chịu dày vò mỗi ngày,từng chút cắn sâu vào cơ thể ,từng chút hủy hoại,linh hồn cũng vì thế mà tan biến ,không tồn tại nữa.Sẽ không ai biết đến sự tồn tại của tôi nữa "

" Vậy ý cậu nói...cơ thể cậu đang bị ai đó chiếm xác ?"

" Ừ " cậu ta thản nhiên đáp ,nhưng cõi lòng sớm đã vỡ vụn

" Người đó là ai ?"

" Là Lê Sơ bản gốc đã chiếm lấy cơ thể.Hơn nữa ,hình như cậu ta đã trọng sinh ,và biết được tất cả mọi thứ trước kia.Cho nên mới có thể thắng tôi trong kì thi đại học đó"

" lúc mà Lê Sơ mới vừa vào làng giải trí,đã đến nhà chế nhạo tôi ,chê tôi thấp kém ,còn đem chuyện cướp học bổng năm xưa ra nói ,khiến trong đầu tôi luôn muốn nghĩ quẩn"

" Chưa kể mấy tháng trước còn nói làm thân ,xin lỗi ,lúc đó tôi ngây thơ tin vào"

Cậu ta rũ mắt như kìm nén đau thương vào trong lòng mình" Ai ngờ Lê Sơ lại nhấn nước tôi cơ chứ,tôi nằm thực vật trong bệnh viện ,không hiểu tại sao linh hồn lại bị đẩy ra ,rồi Lê Sơ nhập vào.Cho nên tôi mới biết người ở trong thân xác hiện tại không phải Lê Sơ ,mà là người khác"

" Vậy những lời ở phòng thay đồ?" cậu nhướn mày hỏi



" Đó chính là Lê Sơ nói ,chứ không phải tôi.Vốn dĩ linh hồn tôi đã đứng bên cạnh cậu ta từ lâu.Cậu ta dùng cơ thể tôi vô cớ làm càn ,vô cớ khiến tôi mất cả hư danh" càng nói Vân Kỳ ,càng tức giận đến nghiến răng

" Hơn nữa ,tôi cũng không hề thích Hoàng Tuấn.Như cuốn sách khi lạc vào nơi bóng tối mà tôi đọc trộm được "

Cậu khó hiểu hỏi " Vậy cậu thích ai ?"

Khóe môi cậu ta nở nụ cười đẹp hơn cả nắng hạ khi nghĩ về người đó

" Tôi thích Đăng Siêu ,cậu bạn thanh mai trúc mã cùng tôi lớn lên.Cậu ấy có chiếc má đồng tiền rất đáng yêu ,cao hơn tôi một cái đầu ,thường mặc những bộ đồ thể thao năng động ,mỗi lần xem bóng ,tôi chỉ thầm ngắm nghía gương mặt ấy của cậu ấy.Cậu ấy thường làm những trò hài hước để chọc tôi vui.Tôi vẫn luôn giấu tình cảm thầm kín của mình ,chẳng muốn nói ra chút nào "

" Khi tôi định nói ra tình cảm thực sự của mình.Không ngờ lại gặp cảnh này "

" Cậu thấy đấy ,lúc đó tôi không biết nắm bắt thời gian quý báu ấy.Bây giờ thì sao,tôi không thể tỏ tình nữa rồi "

" Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ ,không thể quay lại được nữa " Cậu ta gượng cười ,nước mắt lại thành hai dòng lệ ướt hết gương mặt kia

Cậu bên cạnh chỉ biết vỗ vai an ủi " Không sao đâu..."

" Cậu cần tôi giúp gì ,cứ nói "

Cậu ta ngước mắt qua nhìn cậu ,giọng trầm ổn đáp " Hãy giúp tôi bảo vệ mẹ khỏi con người nham hiểm như cậu ta ,mẹ là người nuôi tôi lớn.Tôi sợ bà sẽ gặp mệnh hệ gì "

" Chuyện này tôi làm được."

" Còn nữa ,giúp tôi chuyển lời đến Đăng Siêu.Rằng tôi đã chết rồi ,người đó không phải tôi"

Cậu cắn môi " chuyện này hơi khó ,lỡ tôi nói ra.Khác nào nói tôi bị thần kinh,khi nói một người đang sống sờ sờ là người đã chết "

Vân Kỳ nắm lấy tay áo cậu cầu xin " Xin cậu...hãy giúp tôi hoàn thành...những việc tôi chưa kịp hoàn thành đi nhé..."

" Được rồi ,cứ coi như tôi nợ cậu đi "

Cậu ta vui mừng ,chợt khựng lại nói" Còn một chuyện nữa..."

" Còn à...phiền phức quá đó ,cậu mau nói đi " cậu càu nhàu



Vân Kỳ chậm rãi nói tiếp : " Cậu hãy giúp tôi vạch trần bộ mặt giả dối của cậu ta đi...xin cậu "

" Việc này tôi không làm.được "

" Tại sao?" cậu ta nghiên đầu hỏi

" Tôi chỉ muốn sống yên bình,chờ ngày sớm trở về nơi mình thuộc về thôi "

" Nơi đây tốt biết bao ,sao cậu lại muốn trở về.Ở đây có gia đình ,có người yêu thương cậu...tại sao cậu..."

Cậu như hét lên " Nhưng đó là của Lê Sơ không phải của tôi..."

" Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi sống ở khu trọ cũ kỹ ,người tôi thích là lớp trưởng Lý.Còn anh ta thích Lê Sơ bản gốc ,không phải thích tôi.Cậu hiểu chưa hả "

Cậu ta sững sờ ,Lê Sơ nói tiếp " Tại sao chuyện của các người ,cứ nhất thiết lôi tôi vào.Bộ tôi chưa đủ phiền phức hay sao!"

Vân Kỳ bật cười nhìn cậu " Yên bình sao ! Khi mà cậu chỉ biết chạy trốn ,trước kia cũng vậy.Bây giờ cũng vậy.Cậu đang tham luyến những thứ tốt đẹp ở thế giới này ,thì cậu cũng phải trả giá chút chứ "

" Cậu muốn tự do ,cậu muốn có gia đình.Thì cậu cũng phải vạch trần bộ mặt giả dối của Lê Sơ ,ích kỷ chỉ biết cho mình.Sẵn sàng tổn thương người nhà ,bạn thân của cậu ta.Thậm chí là người yêu của cậu ta ,chỉ để bước vào làng giải trí nhơ nhuốc này ,để làm gì ? Để sa vào kim chủ ,để bước vào lòng Hoàng Tuấn ,một chân bước lên mây.Tôi không thể cam tâm khi nhìn thấy bản thân rõ ràng chịu khổ sở ,mà cậu ta hết lần này đến lần khác tận hưởng sự sung sướng đó được "

" Chấp niệm cuối cùng của tôi ,cậu thành toàn đi"

" Hay cậu muốn tôi mãi mãi lưu lạc ở đây không siêu thoát ,cứ bị dày vò như vậy.Cậu đành lòng sao"

Cậu khẽ cắn môi " Tôi..."

Linh hồn cậu ta tan biến vào hư không ,nhưng giọng nói cứ vang vọng trong không khí nhất quyết không buông tha cho cậu " Hãy nhớ kỹ lời tôi nói đi"

"Hộc hộc..." cậu thở dốc bật dậy ,giật mình khỏi cơn ác mộng kia.Mồ hôi lấm tấm trên trán " Kia là mơ...hình như cũng không phải ,có khi là Vân Kỳ báo mộng thiệt thì sao"

Cậu thầm nghĩ :" có khi nào ,Vân Kỳ bây giờ - chính là Lê Sơ bản gốc chiếm xác không "

" Vậy thì không phải ,họa lớn rồi sao"

Cảm giác lạnh lẽo từ cơn mưa bên ngoài như thấm vào da thịt, khiến Lê Sơ càng thêm bất an, dù có Dương Sỹ nằm cạnh bên vẫn như một bức tường vững chãi, vô hình che chở nhưng không thể xua tan được bóng tối trong tâm trí cậu...!