Trong giấc mơ của cậu, không gian như lơ lửng giữa thực và mộng.
Cậu thấy Vân Kỳ, giờ đang đứng đó, nắm tay Đăng Siêu. Gương mặt cậu ấy toát lên vẻ bình yên, đôi mắt sáng lên dưới ánh cầu vồng rực rỡ.
Vân Kỳ bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nụ cười mờ ảo nhưng dịu dàng. "Cảm ơn cậu vì tất cả, đây là lần cuối. Tôi đã gặp được Đăng Siêu, ở bên kia... và mọi thứ thật đẹp, giống như cái ngày mình gặp anh ấy lần đầu," cậu ta nói, giọng nhẹ nhàng, vang vọng như gió thoảng.
Cậu lặng người, nhìn vào đôi mắt đầy hạnh phúc của Vân Kỳ. Trong lòng cậu đan xen giữa cảm giác mất mát và sự thanh thản, như thể cậu cũng cảm nhận được niềm vui mà Vân Kỳ đang có.
Vân Kỳ trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy " Vốn dĩ mục đích chính đến đây là nói lời từ biệt với cậu."
" Phút giây tôi muốn tan biến nhất ,là lúc Đăng Siêu đã tìm tôi"
"và hai người chúng tôi, sẽ đến nơi giao nhau giữa chân trời và mặt đất ,không lo sinh tử ,không lo tuổi già hay bệnh tật ,mà có thể nắm tay nhau ngắm viễn cảnh đẹp khắp thế gian này"
Khóe môi Lê Sơ khẽ giương lên ,lần đầu tiên cậu mừng vì đã làm được một việc có ích cho người khác.
Cậu luôn chỉ sống cho bản thân mình ,bản tính ích kỷ đã ăn vào máu.Nhưng bây giờ ,có lẽ cậu đã học được tính đối xử tốt với người khác trước rồi...
Chợt cậu nhớ ra " À...phải rồi "
" Vân Kỳ..."
Nghe cậu gọi tên mình liền quay lại " Lê Sơ ,cậu còn có gì muốn nói sao?'
" Tôi sẽ dùng danh nghĩa của cậu để bảo vệ mẹ cậu ,vạch trần bộ mặt thật của cậu ta trước mặt mọi người."
" Cậu nghĩ thông suốt rồi ?" Vân Kỳ nhướn mày hỏi
"Ừ ,tôi không thể là người đứng ngoài cuộc mãi được !"
Vân Kỳ trầm đặc ,bên cạnh Đăng Siêu lại lên tiếng " Đúng thế ,Lê Sơ.Phận là con người ,sẽ không bao giờ trốn tránh được số phận.Hay hiện thực đâu ‚thứ tôi khuyên cậu chính là đương đầu với nó "
Cậu chọc ghẹo " Thế sao anh xuống đây cùng Vân Kỳ thế ?"
Lời chọc ghẹo của cậu không hề đả động gì tới anh ta được ,liền thấp giọng bảo " Thì là...tôi muốn tìm Vân
Kỳ ,người tôi đã yêu thật lòng "
Cậu biết một thau cơm chó lại ụp vào mặt mình ,thở dài " Trời ! các người phát cơm lắm thế ,tôi từ chối nhận được không ''
"Cậu đã có mặt ,thì cứ hít thoải mái "
" Các người...quá đáng à nha..."
Khi Vân Kỳ định quay đi,lại bị ai kia gọi giật ngược lại " Này !"
Vẻ mặt vui vẻ của Vân Kỳ mất sạch ,cau mày " Gì ,cậu gọi miết thế "
Cậu cười xòa " xin lỗi ,tôi hay quên.Cái tật không bỏ được ,thật là..."
" Hừ ,còn tật nói vòng vo đấy"
" Thôi được rồi,vào vấn đề chính "
Vân Kỳ khoanh tay mất kiên nhẫn nhìn cậu " Nói nhanh đi!"
" Nếu tôi vạch trần tên Lê Sơ đó ,tôi sợ danh tiếng của cậu sẽ bị hủy hoại "
Vân kỳ cười xòa nói "sớm muộn đã bị hủy hoại,sợ gì chứ ,tôi chỉ cần bảo vệ được người mẹ của mình."
"Danh tiếng đối với một người sắp siêu thoát như tôi bây giờ chỉ như cát bụi thôi.
Ngưng một chút ,Vân Kỳ mới chậm rãi nói " Có một việc tôi phải cầu xin cậu "
" Việc gì ,cậu cứ nói đi" Lê Sơ đấm nhẹ vào ngực tỏ vẻ đáng tin
"Lê Sơ ,xin cậu đừng nói mình đã chết mà hãy dùng danh nghĩa của mình cả đời để chăm sóc mẹ mình"
"có lẽ khoảng thời gian ở đây thôi, nếu tôi quay về được."
"Mẹ cậu có lẽ tự lo liệu"
Vân Kỳ thoáng thở dài " Tôi biết mình chẳng hy vọng gì nhiều "
"Vậy được rồi ,tôi cũng toại nguyện"
" Lê Sơ...cậu cũng coi như bạn của tôi "
"Cảm ơn cậu"
" Nếu có kiếp sau,hãy cho ba chúng ta trở thành bạn tốt của nhau nhé "
Cậu gật đầu " Tất nhiên rồi "
Khóe môi cậu từ khi nào bất giác mỉm cười ,nhìn hai người kia nắm tay nhau rồi từ từ tan biến.
Ngược lại ,hắn nằm bên cạnh cậu.Liền bị giật mình với tiếng ngáy của người kia, rồi còn cười giữa đêm nữa ,hắn chẳng hiểu gì lại có chút sợ hãi
"Em ấy mơ cái quái gì ,mà cười như điên thế nhỉ "
"Sợ quá đi mất !!!"